+Aa-
    Zalo

    Hận chồng từ ngày mình bị mù, tôi còn sốc hơn khi biết được một sự thật khác

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Ngày bị mù tôi quay qua hận chồng, bắt anh phải chịu trách nhiệm. Cho đến một ngày tôi phát hiện sự thật khác còn gây sốc hơn.

    Ngày bị mù tôi quay qua hận chồng, bắt anh phải chịu trách nhiệm. Cho đến một ngày tôi phát hiện sự thật khác còn gây sốc hơn.


    Tôi là một kiến trúc sư vui vẻ, hoạt bát. Tôi có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cùng chồng. Chúng tôi luôn chia sẻ mọi chuyện với nhau, thức dậy cùng nhau và cùng nhau giữ gìn hạnh phúc.

    Có lẽ cuộc sóng của chúng tôi sẽ mai êm đềm trôi qua như vậy nêu như không có ngày hôm ấy. Lúc trên đường từ bến xe buýt vào tới công ty, tôi thấy mọi thứ như nhòa đi trước mắt và cuối cùng chỉ còn lại tiếng còi xe.

    Ngay sau đó, tôi được đưa đến bệnh viện và được các bác sĩ thông báo, tôi bị mắc một căn bệnh thoái hóa và họ không thể giúp được gì. Họ bảo tôi sẽ sớm bị mù.

    Giây phút đón nhận thông tin ấy, tôi không dám tin vào sự thật và thực sự đã đầu hàng một cách hèn nhác. Tôi khóc, tôi cáu bẳn thậm chí nhiều lần gắt gỏng, đặc biệt khi chỉ có tôi và anh, trong căn nhà hạnh phúc của chúng tôi. Tôi đã rất sợ, sợ bị rơi vào bóng tối, sợ phải làm một người mù và sợ rằng tình yêu của anh dành cho tôi cũng sẽ không còn.

    Thế rồi từ đấy, tôi không giữ thói quen dùng trà vào mỗi sáng với chồng. Tôi bắt đầu thay đổi, tôi muốn tất cả phải chịu trách nhiệm về căn bệnh của mình, đặc biệt là chồng tôi.

    Trước những thay đổi ấy của tôi, anh vẫn chỉ lẳng lặng quan sát và chịu đựng những cơn nóng giận vô cớ của tôi. Anh cũng sẵn sàng làm giúp tôi công việc nhà bất chấp sự phản kháng của tôi.

    Thời gian đó, tôi vẫn được ông chủ sắp xếp một công việc nhỏ trong văn phòng. Được đi làm đã trở thành niềm hạnh phúc nhất của tôi khi ấy. Công việc cho tôi cảm giác mình không phải là người thừa. Tôi vẫn quyết định vẫn đi xe buýt tới công ty như tôi luôn làm trước đây. Tôi biết mình quen với con đường ấy và tôi cũng đã sử dụng thành thục cây gậy dành cho người mù.

    Thấy vậy, chồng tôi đề nghị, hãy để anh đưa tôi đi làm mỗi sáng và trở về đón tôi mỗi buổi chiều. Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn anh phải vất vả, bởi nơi chúng tôi làm việc cách nhau rất xa. Mỗi lần trước khi tôi đi làm, anh luôn dặn tôi hãy cẩn thận khi qua đường.

    Mọi việc diễn ra hoàn toàn bình thường cho đến một hôm có một cậu bé ra lời nhờ tôi giúp đưa qua đường. Tôi rất đỗi ngạc nhiên trước đề nghị của cậu bé, phải chăng cậu không biết tôi bị mù.

    Tôi cất lời từ chối nhưng giọng cậu bé đã nhanh hơn. Hóa ra cậu bé biết tôi bị mù nhưng vẫn muốn nhờ tôi giúp với lí do người tôi cao, các xe sẽ trông thấy mà tránh ra. Còn cậu sẽ làm đôi mắt cho tôi.

    Trước lời nói ngây thơ của cậu bé, mắt tôi cay cay và tôi chìa bàn tay ra cho cậu bé. Tôi bất chợt nghĩ rằng hóa ra mình vẫn còn có ích.

    Những ngày sau đó, cậu bé vẫn muốn tôi giúp đỡ qua đường. Và quả thật, không để tôi thất vọng, ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cậu bé vẫn xuất hiện và chúng tôi đã trở thành đôi bạn.

    Qua những cuộc trò chuyện, tôi đã biết cậu bé tên là Jimmy. Jimmy nhỏ người, mặt nhiều tàn nhang, tóc màu hung và có một cái mũi hơi kì lạ. Đó là dáng vẻ mà cậu bé tả về mình cho tôi nghe.

    Cú sốc lớn khiến tôi khép mình lại với mọi người, kể cả chồng (Ảnh minh họa)

    Nhờ Jimmy, tôi dần lấy lại niềm vui trong cuộc sống của mình. Một tháng sau đó, niềm vui của tôi dừng lại khi Jimmy không tới. Tôi đã nghĩ cậu bé nghỉ hè hoặc không đi học. Trong lúc tôi chưa biết làm thế nào để qua đường khi không có người hoa tiêu nhỏ bé thì tiếng cậu bé vang lên.

    Cậu bé cho biết dẫn tôi qua đường là lời hứa danh dự và rằng mình sắp theo bố mẹ về quê với ông bà. Trường học đã nghỉ hè và hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở đây. Tôi cảm thấy lo lắng và hơi buồn.

    Qua cuộc trò chuyện với cậu bé, tôi đã biết về lời hứa danh dự của cậu và một người đàn ông. Hóa ra đã có một người đàn ông nhờ cậu bé dắt một phụ nữ xinh đẹp nhưng bị mù qua đường. Người đàn ông ấy giải thích với cậu bé rằng, đó là vợ chú. Nười ấy không thể yên tâm để cô một mình đi qua con phố đông đúc này. Nhưng người ấy cũng không thể tự tay dắt cô sang đường, vì cô đang đóng cửa tâm hồn mình.

    Nghe đến đấy, nước mắt tôi bắt đầu rơi. Và có một sự thật là ngày nào chồng tôi cũng đi qua đường với tôi và cậu bé.

    Cậu bé cho biết, chồng tôi chỉ lặng lẽ đi cạnh, cách tôi một đoạn để tôi không cảm thấy sự có mặt của anh. Chỉ khi tôi và cậu bé sang đường an toàn anh mới đi làm.

    Tôi bật khóc thật sự, câu chuyện của tôi và cậu bé đã được anh lắng nghe hết. Thế rồi từ bao giờ, chồng tôi đã đứng đó, anh đưa bàn tay to lớn, ấm áp và rất quen thuộc nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dắt tôi đi hết quãng đường từ công viên tới văn phòng.

    Sau ngày hôm ấy, tôi đồng ý để chồng chở đi làm, và buổi chiều tôi đi xe buýt về, anh đã nhờ được một người bạn trong công ty đưa tôi ra bến xe. Tôi còn được biết, công việc mà ông chủ sắp xếp cho tôi chính là nhờ anh đã tới gặp và thuyết phục ông.

    Từ tận đáy lòng tôi muốn cảm ơn những yêu thương của anh và cũng cảm ơn cậu bé đã cho tôi biết mình cần quan tâm, yêu thương người xung quanh như thế nào.

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/han-chong-tu-ngay-minh-bi-mu-toi-con-soc-hon-khi-biet-duoc-mot-su-that-khac-a200317.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan