Tôi cứ tưởng tượng trong đêm Giao thừa này rằng anh sẽ ôm tôi vào lòng và an ủi. Ai ngờ đâu, khi vừa kết thúc câu nói cũng là lúc tôi nhận được một cái bạt tai từ anh kèm lời nhiếc móc.
Chuyện là thế này. Tôi và chồng tôi yêu nhau được 2 năm thì quyết định tiến tới hôn nhân. Nhà tôi cách nhà chồng hơn 100km. Trước khi quyết định yêu và cưới chồng tôi, bố mẹ tôi phản đối ghê lắm, không phải vì tính cách con người anh như thế nào mà vì khoảng cách giữa 2 nhà quá xa nhau.
Bố mẹ tôi sợ rằng gả tôi đi rồi thì tôi sẽ ít có cơ hội về thăm gia đình hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn thường an ủi bố mẹ và hứa sẽ về nhà thường xuyên. Hơn nữa, lúc đó tôi tin vào anh và tin vào sự lựa chọn của mình. Tôi nghĩ rằng anh sẽ không quá khó khăn về việc tôi về thăm nhà ngoại hay không.
Tháng 10 năm ngoái tôi và anh tổ chức đám cưới. Vì cưới xin vào đúng đợt cuối năm nên chúng tôi khá bận và quả thực là từ lúc cưới đến gần Tết tôi chẳng thể về thăm gia đình. Trước Tết tôi chỉ tranh thủ được một ngày về biếu quà cho bố mẹ, còn đâu lại phải đi làm và chuẩn bị Tết nhất cho nhà chồng.
Có lẽ, bất cứ người phụ nữ nào năm đầu tiên về đón Tết ở nhà chồng cũng sẽ có cảm giác như tôi. (Ảnh minh họa) |
Trước khi nghỉ Tết, chồng cũng bàn với tôi là đến sáng mùng 3 sẽ đưa tôi về thăm nhà ngoại và cho tôi ở lại chơi đến khi chuẩn bị đi làm mới phải trở lại Hà Nội. Tôi khá hài lòng về điều đó và cũng thầm cảm ơn vì sự tâm lý của chồng.
Hôm cuối năm, cả ngày tôi bận rộn với việc đi chợ, chuẩn bị đồ ăn và cơm cúng với mẹ chồng nên không có thời gian gọi điện hỏi thăm xem trong nhà đẻ chuẩn bị như thế nào. Bận rộn cả ngày trời, cho đến tận khi mâm cúng Giao thừa chuẩn bị xong cũng là lúc chuông đồng hồ báo thời khắc năm mới đã đến.
Tôi ở lại phòng khách đón Giao thừa cùng gia đình bên chồng đên khoảng 12h30 thì xin phép bố mẹ chồng và chồng về phòng nghỉ trước. Khi lên đến phòng nghỉ, lúc này tôi mới lấy điện thoại ra để gọi điện về nhà chúc Tết bố mẹ đẻ.
Có lẽ, bất cứ người phụ nữ nào năm đầu tiên về đón Tết ở nhà chồng cũng sẽ có cảm giác như tôi, một cảm giác chông chênh và cô đơn khủng khiếp. Lúc này, tôi chỉ mong nếu có thể thì sẽ chạy như bay về nhà và sà vào lòng mẹ. Kết thúc cuộc điện thoại, tôi ngồi bần thần một mình rồi bật khóc nức nở.
Vừa lúc ấy, chồng tôi cũng đã nói chuyện xong dưới nhà và bước vào phòng. Thấy tôi khóc, chồng tôi gặng hỏi, một lúc lâu tôi mới có thể bình tĩnh và trả lời anh rằng không có chuyện gì, chỉ là tôi nhớ nhà thôi.
Tôi cứ tưởng tượng rằng anh sẽ ôm tôi vào lòng và an ủi. Ai ngờ đâu, khi vừa kết thúc câu nói cũng là lúc tôi nhận được một cái bạt tai từ anh kèm lời nhiếc móc: "Nhớ, nhớ cái gì mà nhớ. Tôi đã hứa là sáng mùng 3 cho cô về nhà rồi mà còn ngồi đây khóc lóc cái nỗi gì. Cô định thế nào mà đêm Giao thừa đã khóc nức nở rồi. Ai không biết lại tưởng nhà tôi ức hiếp gì cô. Khôn hồn thì mau đi rửa mặt đi, nếu mẹ nhìn thấy thì không hay đâu."
Nghe xong những lời chồng nói, tôi ngồi đơ như một khúc gỗ, tất cả cảm xúc của tôi liền tan biến đi đâu hết. Tôi thật sự không hiểu chồng mình đang nghĩ gì và tại sao lại hành động như thế. Tôi trèo lên giường nằm ngủ nhưng nước mắt thì vẫn tuôn rơi lã chã. Sáng hôm sau chồng có xin lỗi tôi nhưng sự việc đó đã như một con dao cắm vào tim tôi mãi mãi không thể lành được.