+Aa-
    Zalo

    [E] Chàng nhạc sĩ bại não viết tình ca từ đôi chân tật nguyền

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Căn bệnh bại não bẩm sinh thể co cứng khiến nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng không thể đi lại, nói năng như người bình thường...


    Nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng (SN 1993, trú tại Phúc La, Hà Đông, TP.Hà Nội) từ nhỏ đã không may mắn như những đứa trẻ khác. Căn bệnh bại não khiến đôi tay Hùng bị co quắp, đôi chân tật nguyền teo tóp, không thể tự đi lại, di chuyển được, ngay cả việc nói năng cũng gặp nhiều khó khăn dù được gia đình đưa đi chữa trị ở nhiều nơi.

    Hùng chia sẻ, khi còn nhỏ, anh rất sợ tiếp xúc với người ngoài bởi một phần trong tâm trí non nớt, Hùng cảm nhận được sự khác biệt của mình với những người khác. Vũ Quốc Hùng thèm cảm giác được đi chân trần, cảm nhận cái lành lạnh, thô ráp của nền đất đá, thèm được chạy nhảy, nô đùa cùng bạn bè đồng trang lứa.

    Thế nhưng, mỗi khi mẹ cõng anh ra ngoài sân chơi, bao con mắt lại đổ dồn vào trên người cậu bé Vũ Quốc Hùng. Những lúc như vậy, Hùng chỉ dám nép sau lưng mẹ, đưa đôi mắt sợ sệt, hiếu kỳ nhìn các bạn vui đùa, dùng đôi tay nhỏ co quắp, nhẹ lau đi giọt nước mắt vừa rơi bởi những lời trêu chọc.

    Những lời chỉ trỏ, ánh mắt khinh miệt, kỳ thị và sự xa lánh của mọi người khiến Hùng thu mình lại, quẩn quanh trong căn phòng nhỏ, sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

    Thương con, mẹ của Hùng nghỉ việc tại công ty để dành hết thời gian chăm sóc anh, động viên và cùng anh tập luyện những bài tập hồi phục chức năng. Hùng tự nhận, anh nợ mẹ cả cuộc đời, cả tuổi trẻ.

    Chàng nhạc sĩ trẻ tâm sự, anh mãi không thể quên được hình ảnh mẹ đỡ tập đi, lau từng giọt mồ hôi cho anh. Những lúc đó, Hùng thương mẹ thật nhiều, cũng cảm thấy bất lực khi khiến mẹ vất vả.

    Với Hùng, bố là chỗ dựa lớn nhất của cả nhà. Bề ngoài bố là người đàn ông mạnh mẽ nhưng sống tình cảm, cũng hay rơi nước mắt khi chứng kiến con trai mang nhiều mặc cảm.

    Chứng kiến sự hy sinh vô bở bến của bố mẹ dành cho mình, Vũ Quốc Hùng càng thêm quyết tâm tập luyện, mọi đớn đau về thể xác không làm anh chùn bước. Tình thương yêu của gia đình là nguồn lực lớn nhất giúp nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng nỗ lực, cố gắng phấn đấu từng chút một để có được thành công như ngày hôm nay.

    Trải qua tuổi thơ đầy khó khăn và mặc cảm, Vũ Quốc Hùng đã tìm đến âm nhạc để hàn gắn những mất mát trong tâm hồn.

    Kể về cơ duyên này, mẹ Hùng chia sẻ: “Mỗi khi thấy cô giáo đến nhà dạy nhạc cho hai em gái, Hùng tỏ ra rất thích và mon men lại gần. Tôi cảm thấy âm nhạc có thể sẽ khiến con vui vẻ và hòa đồng hơn nên quyết định cho con theo học".

    Mong con không quá thiệt thòi, mẹ cùng cô giáo kèm cặp thêm để Hùng nhận biết được con chữ, học đàn, học nhạc.

    Từ đó, mỗi ngày Hùng đều học chơi piano. Mọi thứ với người bình thường khó một thì với Hùng khó mười. Anh kể, đã có không ít lần anh muốn bỏ cuộc vì học nhạc đã khó, đôi tay co quắp cũng khiến anh khó khăn để nhấn từng phím đàn một cách rõ ràng. Thế nhưng, với sự giúp đỡ nhiệt tình từ cô giáo và mẹ, Vũ Quốc Hùng đã có thể đánh piano bằng một tay một cách thành thạo.

    Âm nhạc khiến anh tự tin hơn, yêu đời hơn, không còn buồn và nghĩ ngợi linh tinh nữa. Lúc trước, để giải tỏa cảm xúc, anh Hùng chỉ biết chơi game. Chơi mãi cũng chán, nhưng âm nhạc thì khác...

    Mỗi khi nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng sáng tác, với anh, thời gian như nén lại để mở ra một không gian khác đầy rực rỡ. Nơi đó, anh được sống là chính mình, sống trọn với niềm đam mê âm nhạc và những cảm xúc vẹn nguyên của chàng thanh niên ấp ủ nhiều hoài bão và yêu thương trong tim.

    Bao lời sâu thẳm chẳng thể nói ra, anh đem thủ thỉ cùng âm nhạc, gói ghém trong từng phím đàn, giai điệu, làm dịu yên những bão tố trong lòng.

    Hùng thích viết về những gì gần gũi nhất với mình, về cuộc sống chảy trôi biến đổi dưới mắt nhìn của chàng trai 27 tuổi đầy đa cảm. Anh viết nhiều, viết hay nhất là về đề tài tình yêu.

    Lắng nghe những ca khúc được sáng tác bằng con tim, tâm hồn và cả đôi chân của Vũ Quốc Hùng như: "Đừng bắt em phải quên", "Em muốn quên" (Miu Lê), "Dù không là định mệnh" (Minh Vương M4U), "Hạnh phúc của anh" (Tăng Nhật Tuệ), "Người đứng sau em" (Hồng Dương M4U), "Nụ cười hạnh phúc" (Vũ Duy Khánh)... là những ca khúc thu hút hàng triệu lượt nghe trên các trang nhạc.

    Thế nhưng, ít người biết được, để có thể viết lên những bản tình ca tràn đầy cảm xúc và được đông đảo bạn trẻ yêu âm nhạc đón nhận như thế, nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng đã phải vất vả đến nhường nào.

    Mỗi khi có cảm hứng, anh thường ngồi rất lâu bên chiếc đàn piano trong căn phòng nhỏ của mình, để dòng cảm xúc từ trái tim đa cảm, tinh tế dần dần liền mạch. Đôi chân tật nguyền co quắp cố gắng giữ cho cây bút thật thẳng, chậm rãi ghi từng nốt nhạc, từng lời hát. Nhiều khi gắng sức quá, chân của Hùng bị chuột rút, căng cứng, đau chảy cả nước mắt. Thế nhưng, khi bản nhạc được ra đời, mọi đớn đau về thể xác dường như tan biến.

    Những uẩn ức trong tình yêu, những khát khao khó có thể giãi bày bằng lời hay thậm chí là những nuối tiếc về đoạn tình duyên dang dở,…trong tâm hồn đều được chàng nhạc sĩ trẻ truyền tải qua âm nhạc. Chỉ khi sống với âm nhạc, Vũ Quốc Hùng dường như mới thực sự được sống trọn vẹn với trái tim nhiệt huyết của tuổi 27.

    Âm nhạc cũng là "phương tiện" để nhạc sĩ bại não Vũ Quốc Hùng giao tiếp, kết nối với mọi người và cuộc sống. Anh ghi lại những cảm xúc của mình qua từng nốt nhạc, tiếng đàn.

    Căn phòng nhỏ trên tầng 3 cũng là nơi gặp gỡ của Hùng cùng những người bạn có cùng tình yêu âm nhạc. Ở đó, họ còn chia sẻ với nhau về nhiều điều thú vị trong cuộc sống, những xúc cảm âm nhạc và cả những điều còn trăn trở.

    Nhờ có âm nhạc, cuộc sống của Hùng có thêm nhiều màu sắc, anh quen biết thêm nhiều người, yêu đời hơn, tự tin và lạc quan hơn. Âm nhạc cũng giúp anh tìm thấy sự tĩnh lặng những khi tâm hồn mình xáo động.


    Hiện tại, nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng đang cố gắng hoàn thiện cuốn truyện "Hùng" để ra mắt vào cuối năm nay. Cuốn tự truyện này được anh ấp ủ một thời gian khá dài với mong muốn cuốn sách này sẽ truyền cảm hứng cho những người khuyết tật như anh.

    Nhạc sĩ Vũ Quốc Hùng bày tỏ, cuốn tự truyện cũng là một lời cảm ơn, tri ân đến gia đình và những người đã luôn ở bên, ủng hộ, động viên anh có được như ngày hôm nay. Đồng thời anh mong muốn lan tỏa được niềm tin và hy vọng cho những ai còn đang phân vân giữa những ngã rẽ của cuộc đời, giúp họ có thêm năng lượng và tình yêu cuộc sống.

    Ngoài sáng tác, viết sách, Hùng cũng đang cộng tác với một công ty truyền thông, quảng cáo về mảng content với hy vọng có thể tự lo cho mình trong tương lai và đỡ đần cho gia đình.

    Ít người có thể tin được, một chàng trai như Vũ Quốc Hùng có thể sống tự lập và gặt hái được thành công. Nhưng bằng tất cả những nỗ lực và sự cố gắng của Hùng, chàng nhạc sĩ trẻ đã chứng minh rằng, cuộc sống dù có thể không công bằng khi khởi đầu nhưng chỉ cần bạn sống khác đi, mọi thứ sẽ thay đổi.

    Có lẽ, với Vũ Quốc Hùng, hạnh phúc chẳng phải là điều gì quá lớn lao, đó đơn giản chỉ là việc mỗi ngày trôi qua được sống bên gia đình, "sống" cùng âm nhạc, nở nụ cười thật tươi đón chào ngày mới để tin rằng mình không hề "khiếm khuyết".

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/e-chang-nhac-si-bai-nao-viet-tinh-ca-tu-doi-chan-tat-nguyen-a300316.html
    Sự kiện: Đời sống 24h
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan