Dipali Roy không có đủ tiền để ăn. Cô và chồng của mình - anh Pradip Roy – từng là công nhân may mặc ở Bangladesh (Ấn Độ), trước khi đại dịch COVID-19 ập đến vào mùa xuân năm ngoái, dẫn đến việc sa thải hàng loạt tại nhà máy của họ.
Giống như hàng triệu người bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh trên thế giới, cả hai đều mất việc tại thủ đô Dhaka, nơi họ đã làm trong nhiều năm để sản xuất quần, áo sơ mi và áo khoác. Và cũng giống như vô số người di cư khác, họ buộc phải chuyển về nhà ở nông thôn để cắt giảm chi phí.
Ngân hàng Thế giới ước tính rằng 97 triệu người trên toàn cầu rơi vào cảnh nghèo đói do đại dịch với mức sống dưới 2 USD một ngày.
Hai vợ chồng nhà Dipali Roy đã phải vật lộn để duy trì cuộc sống. Họ đã cố gắng tìm một khoản vay để bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ, nhưng ban đầu không ai có thể hoặc sẵn sàng giúp đỡ. Một số tổ chức phi lợi nhuận địa phương yêu cầu tài sản thế chấp mà họ không có.
Với hy vọng kiếm được một công việc trong lĩnh vực nông nghiệp, Pradip Roy đã tiếp cận một số nông dân. Tuy nhiên anh bị coi là "người đàn ông Dhaka", người sẽ không thể chịu được điều kiện thời tiết khắc nghiệt.
"Thực phẩm là vấn đề lớn nhất", Dipali Roy cho biết bản thân đang mang thai và đôi khi chỉ có thể ăn một bữa mỗi ngày do các tổ chức từ thiện cung cấp. "Tôi thực sự chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi đợi người ta cho ăn thôi."
Theo Ngân hàng Thế giới, năm 2020 dẫn đến một bước thụt lùi lịch sử trong cuộc chiến chống đói nghèo toàn cầu, với số lượng người nghèo cao nhất thế giới trong vòng 20 năm.
Carolina Sánchez-Páramo, Giám đốc toàn cầu về nghèo đói và công bằng tại Ngân hàng Thế giới, ví đại dịch này giống như một thảm họa tự nhiên sẽ nhanh chóng lan rộng ra ngoài tâm chấn ở Đông Á.
"Chúng tôi biết sóng thần sắp đến", cô Sánchez-Páramo nói với CNN Business. "Vấn đề không còn là liệu cơn sốc kinh tế này có chạm tới các khu vực đang phát triển khác hay không, mà là khi nào”.
Bất bình đẳng gia tăng
Ngay cả khi hàng chục triệu người bị đẩy vào cảnh túng quẫn, giới siêu giàu vẫn ngày càng trở nên giàu có hơn. Theo Phòng nghiên cứu Bất bình đẳng Thế giới , năm 2020, các tỉ phú chứng kiến mức tăng trưởng tài sản kỷ lục.
Theo báo cáo của Oxfam International, 1.000 người giàu nhất thế giới chỉ mất 9 tháng để lấy lại khối tài sản đã mất của mình, thì những người nghèo khổ có thể phải mất cả thập kỷ để phục hồi.
Shameran Abed, giám đốc điều hành của BRAC International, một tổ chức phi lợi nhuận hoạt động nhằm xóa đói giảm nghèo ở châu Á và châu Phi, đã chỉ ra khoảng cách giàu nghèo đang gia tăng, nói rằng "ba người giàu nhất thế giới" có thể xóa sổ tình trạng cực nghèo trên Trái đất.
"Đó không phải là trách nhiệm của riêng họ", ông nói thêm. "Nhưng tôi chỉ nói rằng nói chung là có đủ nguồn lực để giải quyết vấn đề”.
Thời gian gần đây, nhóm 1% người giàu nhất đang chịu nhiều áp lực trong việc giải quyết các vấn đề về nhân quyền.
Vào tháng 11, Giám đốc Chương trình Lương thực Thế giới của Liên Hợp Quốc đã kêu gọi sự giúp đỡ từ các tỷ phú bao gồm hai người đàn ông giàu nhất thế giới, Jeff Bezos và Elon Musk.
Trong một cuộc phỏng vấn với Becky Anderson của CNN, David Beasley nói rằng việc đưa ra 6 tỷ USD, tương đương khoảng 2% giá trị tài sản ròng của Musk, có thể giúp giải quyết nạn đói trên thế giới.
Lời kêu gọi này đã nhận được phản hồi trực tiếp từ Musk, người sau đó đã nói trên Twitter rằng nếu tổ chức có thể đưa ra "chính xác cách" nguồn vốn sẽ giải quyết vấn đề, anh ấy sẽ "bán cổ phiếu Tesla ngay bây giờ và làm điều đó”.
Cần phải làm gì
Bà Carolina Sánchez-Páramo, Giám đốc về vấn đề nghèo đói và công bằng toàn cầu tại WB nêu rõ: “Chúng ta cần đảm bảo rằng tất cả mọi người được tiếp cận với vaccine hoặc phương pháp điều trị COVID-19 bởi rất khó để nghĩ đến hồi phục kinh tế khi chưa kiểm soát được vấn đề y tế”.
Bà Sánchez-Páramo cũng nhận định rằng khi các chính phủ bước vào tái thiết kinh tế, họ cần tập trung vào những hành động giúp tạo thêm việc làm.
Trong hai năm qua, các chính phủ trên khắp thế giới đã tung ra các gói kích thích để hỗ trợ nền kinh tế của họ.
"Các chính phủ nên chờ đợi cho đến khi thị trường việc làm hồi phục rồi mới rút hỗ trợ cho những gia đình chịu tác động”, bà Sánchez-Páramo bổ sung.
Những tia hy vọng le lói
Trở lại Bangladesh, gia đình của Dipali đã có tia hy vọng. Sau khi có được khoản vay 40.000 taka (466 USD), cặp đôi này đã mua một chiếc xe tải và một con dê để tự trang trải cuộc sống.
Pradip Roy sẽ làm tài xế, chở khách với mức lương tương đương khoảng 6 USD một ngày. Anh cho biết gia đình không có kế hoạch trở lại thành phố và hiện đang dành dụm để mua một con bò và một số đất nông nghiệp.
Về cơ bản, vợ chồng Pradip Roy đang dần thoát khỏi cảnh nghèo. Tuy nhiên, những khó khăn mà đại dịch mang lại, đối với họ, là trải nghiệm không thể quên.
Dipali cho biết, cơn đói cô phải chịu đựng lúc mang thai là "trải nghiệm đau đớn nhất trong đời". "Mỗi lần nghĩ lại, trái tim tôi luôn nhói đau," - cô tâm sự. "Nhưng may mắn là giờ mọi chuyện đã khác."
Dipali cũng gửi gắm đến cộng đồng quốc tế: “Còn rất nhiều người như chúng tôi, những người đã rơi xuống đáy. Vì vậy nếu bạn sát cánh bên họ thì họ sẽ tự đứng dậy được như chúng tôi một cách chậm rãi”.
Mộc Miên (Theo CNN)