+Aa-
    Zalo

    Chứng kiến bố đánh mẹ từ nhỏ, tôi không thể hiểu tình yêu của người lớn

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Tôi mãi không thể hiểu được tại sao bố tôi đánh mẹ như kẻ thù thế mà họ vẫn cứ sống với nhau, cả hai không ai nghĩ đến chuyện ly dị.

    Tôi mãi không thể hiểu được tại sao bố tôi đánh mẹ như kẻ thù thế mà họ vẫn cứ sống với nhau, cả hai không ai nghĩ đến chuyện ly dị.

    Từ ngày còn nhỏ tôi đã chứng kiến nhiều lần bố mẹ cãi nhau, mỗi lần như thế bố còn thường đánh mẹ. Những lúc như thế, tôi sợ lắm, người cứ đờ ra, chẳng biết làm gì.

    Bố tôi trước làm thầu khoán xây dựng sau có vốn thì mở quán ăn. Tính ông rất trăng hoa, hay cặp bồ với những phụ nữ khác. Mẹ tôi là giáo viên, công việc ổn định. Bà rất hay ghen với những cô nhân tình của chồng.

    Tôi nhớ lần còn bé, có người mách với mẹ tôi rằng bố tôi đang cặp kè với một cô ở nhà nghỉ, mẹ bế tôi đến bắt được quả tang rồi bà làm um lên. Bố điên lên đánh mẹ tôi ở giữa đường. Tôi không bao giờ quên nổi những gì ông đã làm với mẹ tôi hôm đấy.

    Tính vũ phu của bố và sự cam chịu của mẹ là nguyên nhân khiến gia đình tôi bất hạnh bao năm qua. Ảnh minh họa

    Ông tát mẹ tôi rồi túm tóc bà đạp vào bụng bà mà không cần để ý bà đang bế tôi. Mẹ tôi hét lên rồi ngã xuống đường. Tôi bị đập đầu xuống đường chảy máu đến giờ vẫn còn sẹo. Sau trận đòn đấy, mẹ tôi phải nhập viện mấy ngày để phục hồi sức khỏe.

    Tôi lớn dần lên, chứng kiến sức khỏe của mẹ mình sa sút dần sau những trận đòn vô lý của bố: Làm ăn thua lỗ - đánh, bị bắt quả tang bồ bịch – đánh, uống rượu say về cũng đánh. Có những lúc giữa đêm, bà phải chạy vào phòng tôi trốn ông ấy, chờ cho ông ấy hết giận. Có những lúc điên lên ông ấy đánh cả tôi.

    Bố tôi là người cực kỳ sĩ diện. Bước ra khỏi cửa là trở thành một con người khác, lịch thiệp, nho nhã. Thậm chí bà con hàng xóm còn lầm. Họ bảo "chắc nó phải làm sao thì chồng nó mới đánh dữ vậy", bởi người ta không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.

    Ông cũng nói rất giỏi, từ sai nói cũng thành đúng và câu chuyện cỡ nào cũng là người chủ động hết. Còn mẹ tôi thì lại chịu đựng hết thảy.

    Đứa trẻ đang tuổi lớn như tôi đã phải chứng kiến mẹ bị đánh hằng ngày. Tôi chỉ ước một điều rằng thà không có bố còn hơn phải chứng kiến mẹ mình quằn người vì đau dưới những trận đòn vô lý.

    Đã nhiều lần tôi xui mẹ tôi bỏ bố đi nhưng bà chỉ cười buồn: "Mẹ sợ mẹ đi, bố sẽ đưa ngay người phụ nữ khác về ở thì mất trắng, mẹ không muốn con khổ".

    Nhưng tôi lại nghĩ, chẳng thà mẹ khổ con khổ, thuê nhà mà mẹ đỡ phải chịu đau đớn còn hơn. Tôi không hiểu tại sao sống đau khổ như thế mà bà vẫn chịu đựng được.

    Thật sự, trong rất nhiều chuyện, tôi cũng giận tại sao mẹ lại chịu đựng như vậy. Thậm chí có những lần, tôi phản ứng rất mạnh khi mẹ nói rằng tại tôi mà mẹ khổ.

    Tôi bảo: "Mẹ đừng đổ thừa tại con. Con không hề có nhu cầu được sinh ra trên cõi đời này. Con càng không muốn mình là nguyên nhân để mỗi lần mẹ đau khổ, mẹ quay ra nói, tại mày mà tao mới như vậy. Con cũng không biết được cuộc đời con lại nhiều khổ đau như thế. Nếu biết trước thì thà mẹ đừng sinh con ra còn hơn".

    Năm 17 tuổi, một lần đi đá bóng về tôi nghe thấy mẹ tôi kêu lên trong phòng: "Con ơi, cứu mẹ với!". Tôi lao nhanh vào nhà thì thấy bố mình đang đánh bà rất hung. Tôi hét lên: “Buông mẹ tôi ra” rồi lao vào đấm ông hết sức. Ông ấy có lẽ choáng nên chửi đổng 2 mẹ con tôi mấy câu rồi bỏ đi.

    Nhưng khi lấy dầu xoa những chỗ sưng cho mẹ, căm giận mắng ông ấy thì bà lại bảo: "Ông ấy dù gì cũng là bố, con không được có những hành động, lời nói thái quá".

    Tôi điên tiết nói: "Mẹ chịu nổi người đàn ông đó nhưng con không chịu được". Mẹ lại nói: "Thôi, thương mẹ thì nhịn đi. Dù gì ông ấy cũng là cha của mày, không cãi được chuyện đó".

    Tôi không phải là mẹ, nên tôi không hiểu được cái gì đã ràng buộc bà lại, tại sao không chọn cho hai mẹ con một cuộc sống tốt hơn bằng cách rời xa ông ấy? Mẹ nhu nhược quá. Chính lối sống cam chịu của mẹ đã dung túng cho bố tôi đánh bà bao năm qua. Bà cũng góp phần khiến tuổi thơ của tôi trôi qua trong cảnh bạo lực và đau khổ.

    Tôi bật khóc nức nở vì thương mẹ mà không thể làm gì để cứu bà ra khỏi hoàn cảnh hiện tại. Tôi chỉ ước gì mình nhanh học xong đi làm kiếm tiền để đưa mẹ ra ở riêng. Tôi hiểu mình là tất cả hi vọng của mẹ.

    Tôi muốn trưởng thành một người tốt, sống thật tốt. Tôi muốn cả bố và mẹ biết rằng, họ đã làm sai nhiều việc trong cuộc đời nhưng vẫn có một thứ đúng, đó là sinh ra tôi.

    Minh Khôi

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/chung-kien-bo-danh-me-tu-nho-toi-khong-the-hieu-tinh-yeu-cua-nguoi-lon-a289872.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan