NGUYỄN TIẾN THANH
Tổng kết
Nói tóm lại, rượu không là nước lã
Tim- suối nguồn không phải đại dương
Thơ nhất định là nợ nần tiền kiếp
Bước rong chơi không phải bước lưu đày.
Nói tóm lại, không có gì mà kể
Mắt hoang vu năm mươi tuổi hững hờ
Tưởng buông hết mưa nguồn chớp bể
Đâu có ngờ mây trắng vẫn hư vô.
Nói tóm lại, nếu chân trời đừng hiện
Một cầu vồng bảy sắc sau mưa
Thì ta đã chẳng bao giờ tâm nguyện
Gánh trong đời khát vọng lẫn ưu tư
NGUYỄN VIÊT CHIẾN
Trong mưa Cúc Phương
Ở đây mưa rơi không thành tiếng
Trên cánh đồng hoa Dạ yến thảo
Hình như loài hoa này đã thấm hết
Mọi nỗi lam lũ, nhọc nhằn, thanh vắng
Của mưa Cúc Phương
Ở đây mưa rơi không thành tiếng
Hình như muốn được nhìn và muốn được nghe
Nên đá phải lộ đầu
Ở đây chỉ thấy đá chiến binh
Và đá dân binh đã hoá đá ngàn đời trận mạc
Sớm nay họ nghe thấy tiếng chim hót bình yên
Tiếng mưa rơi bình yên
Và mùi khói ấm làng quê thân thiết
Sớm nay trầm tích đá lộ đầu
Trên miền đất cổ sinh ngàn năm trước
Khe khẽ mấy bông đá mùa đầu trổ hoa
Trong Cúc Phương mưa
Anh thấy một miền quê lấm láp
Những đời người chưa đi hết một ban mai
Những đời cây chưa sống hết một mùa xanh
Nhưng tất cả đều chịu đựng
Đến tận cùng mọi hạn giới và luôn hy vọng
Ở đây mưa rơi không thành tiếng
Chỉ còn lại mình anh với Cúc Phương mưa
HOÀNG NHUẬN CẦM
Bài thơ hy vọng
Có lúc tưởng cứu được cả thế giới
Nhưng cuối cùng cứu được mỗi mình thôi
Cứu khỏi hư danh, bạc vàng, bóng tối
Tìm cho Thơ một tia nắng mặt trời...
Một chút tâm tình
Kiểm kê tài sản đêm nay
Một điện thoại, một điếu cày, một xe
Một tôi đi sớm, về khuya
Hồn còn vang vọng lời thề quân nhân...
Màn ảnh mùa Xuân
Giống như một cuốn phim quay chậm
Mùa Xuân đang lững thững trở về
Vẫn những niềm vui, những khổ đau trần thế
Ta sẽ vẽ em bằng ánh sáng của mình...
NGÔ THẾ OANH
Ở phòng đợi sân bay
Những cơn áp thấp nhiệt đới bất ngờ
Như mùa xuân quay trở lại
Như mùa thu đến sớm hơn
Những gì ta chờ đợi
Những máy bay im lìm trên đường băng
Chờ cất cánh
Chúng có gì như gợi những giấc mơ
Sâu khuất nơi nào đó trong yên lặng
Dễ hiểu nếu anh đã nhớ đến Saint Exupéry
Bao hoàng tử nhỏ đã rơi trong sa mạc
Bao hoa hồng đã úa tàn
Có điều con người vẫn phải không ngừng khao khát
Anh cũng sắp rời mặt đất
Chiếc vé xanh hành khách quá thông thường
Dù sao anh cũng buồn một chút
Không thể bắt đầu lại nữa rồi. Không thể khác hơn
Thứ lỗi cho anh
Giữa bao ổn định của đời anh vẫn không ổn định
Anh dao động cùng bản chất mũi tên
Chỉ thực sống khi bắn vào vô tận
Bài đăng trên ấn phẩm báo in số 11+12+13+14+ Số 3+4 (Chủ Nhật) + Số 3 (Tháng)