+Aa-
    Zalo

    Chú bê năm chân và câu chuyện tình thương động vật

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Mấy ngày qua, hàng trăm người đã tìm đến nhà vợ chồng ông Phạm Văn Hiền (ngụ tỉnh Bình Định) để chứng kiến một con bê có năm chân hi hữu .Đặc biệt, chú bê con dị dạng bẩm sinh này sau một đêm bỗng trở thành “báu vật” của gia chủ nơi miền quê nghèo.

    (ĐSPL) - Mấy ngày qua, hàng trăm ngườ? đã tìm đến nhà vợ chồng ông Phạm Văn H?ền (ngụ tỉnh Bình Định) để chứng k?ến một con bê có năm chân h? hữu .Đặc b?ệt, chú bê con dị dạng bẩm s?nh này sau một đêm bỗng trở thành “báu vật” của g?a chủ nơ? m?ền quê nghèo.

    Chú bê mọc thêm chân trên lưng

    Một ch?ều đầu tháng 8/2013, khách ra vào nhà vợ chồng ông H?ền, bà Phượng nườm nượp, để một lần trong đờ? được chứng k?ến con bê kỳ lạ. Bà Phượng m?ệng nha? trầu, tay chỉ về phía bò mẹ, âu yếm bê con đang vô tư gặm cỏ. Vợ chồng ông H?ền đã quen vớ? chuyện hằng ngày nh?ều ngườ? tìm đến nhà để được ngắm con bê của mình. Ông H?ền như muốn cho khách được tay sờ mắt thấy và vuốt ve ch?ếc chân “th?ên phú” nằm thẳng trên lưng chú bê. Tô? đưa máy ảnh lên chụp chú bê và? pô ưng ý, ông H?ền “năn nỉ” tô?: “Chú chụp tu? một pô con bê cưng bên cạnh tu? nhé, mấy kh? mớ? có dịp mà...”.

    Vợ chồng lão nông Phạm Văn H?ền có vớ? nhau sáu mặt con, cả tra? lẫn gá? đã lập g?a đình r?êng. Nhà chỉ có và? sào ruộng, vợ chồng ông bươn chả? để nuô? con khôn lớn. Nay tuổ? đã xế ch?ều, ông bà lấy v?ệc chăm sóc mảnh vườn hoa trá? và chăm mấy con bò làm vu?. Con bò mẹ của “th?ên thần năm chân” ấy đã qua ba lần “vượt cạn”. Ông nuô? bò ta nên phố? g?ống vớ? bò ta. Nhưng lần thứ tư, ông bàn vớ? vợ muốn cả? th?ện g?ống bò nên cho g?ao phố? vớ? bò la?. Vào g?ữa tháng 7/2012, con bò cá? của ông động đực, ông cho nó g?ao phố? vớ? con bò đực la? trong xã. Sau đó ít lâu, con bò chửa và vợ chồng ông H?ền thay ph?ên nhau chăm nom rơm cỏ chu đáo vớ? hy vọng có thêm một chú bê la? vạm vỡ như ý.

    Ngày bò “vượt cạn”, lão nông này vất vả bở? không g?ống như những lần trước, lần này, bò trở dạ lâu mà bê con vẫn không chịu ”chu? ra”, kh?ến ông H?ền lo ngay ngáy, đặc b?ệt kh? cá? đầu bê đã ló ra ngoà? nhưng thân thì không chịu ra. “Thấy con bò mẹ loay hoay mã? nên tu? đưa tay vào phụ kéo con bê ra thì g?ật mình bở? trên lưng bê mọc vật gì chẳng rõ. Tu? lạ? nắm vật đó kéo thì mớ? đưa được bê con ra ngoà? cơ thể mẹ và hoảng hồn, kh? thấy một cá? chân có đủ lông đủ móng”, ông H?ền kể lạ?.

    Ông H?ền vớ? con bê dị tật năm chân.

    Sự “nổ? t?ếng” của chú bê kỳ lạ nơ? m?ền quê sau lũy tre làng chẳng mấy chốc lan xa. Hầu hết ban đầu nghe chẳng a? t?n đó là sự thật. “T?ếng đồn bao g?ờ cũng phong phú hơn sự thật” chẳng đúng vớ? trường hợp này, bở? những ngườ? h?ếu kỳ không quản ngạ? đường xa lặn lộ? đến tận nơ? “mục sở thị” bằng mắt thấy ta? nghe và dù không t?n nhưng đó là sự thật ngạc nh?ên đến thú vị. Từ kh? bê con chào đờ? đến lúc “đầy tháng”, nhà ông H?ền, bà Phượng tấp nập ngườ? ra kẻ vào đến tận nơ? ngắm ngía, sờ nựng ch?ếc chân “thừa” chễm chệ trên lưng chú bê, rồ? khen: “Độc đó chớ!”. Ra về, không ít ngườ? lưu luyến, rỉ ta? nhau: “Ngạc nh?ên chưa?”.

    Tình thương của ông lão vớ? con bê dị tật

    Quan sát, chúng tô? thấy chú bê này vớ? ch?ếc chân thứ năm thay vì mọc ở nách, ở mông, lạ? mọc ra trên đỉnh lưng. Lúc lọt lòng, ch?ếc chân này khá mềm và có thể uốn nắn, quay vòng tròn, hay “gác” trên lưng, bên trá?, bên phả? đều... dễ dàng. Vợ chồng ông H?ền thương chú bê tộ? ngh?ệp nên “ch?ến đấu” vớ? mấy ngườ? con đò? g?ả? phẫu cắt bỏ chứ để vậy... “mất thẩm mỹ”. Vừa lọt lòng mẹ, bê con rất yếu ớt, không thể gượng dậy để vò? sữa mẹ. Ông H?ền trở thành ngườ? chăm sóc đặc b?ệt, bế nó đứng lên, nâng đầu lên g?úp nó bú. Và? ngày sau, bê đã đứng vững và tự tìm đến mẹ mỗ? kh? đó? sữa. Và? ngày sau nữa, nó kh?ến ông H?ền ngạc nh?ên bở? m?ệng bê con chưa ráo sữa lạ? nha? nhóp nhép từng cọng rơm khô.

    Và? tuần tuổ?, bê năm chân lông trắng đã b?ết ăn mọ? thứ, nó bắt chước bò mẹ kh? ăn và uống nước. Nhà có đám ngô đang tươ? xanh chờ ngày bộ? thu nhưng một buổ? sáng, g?a đình ông H?ền thấy chú bê tròn ba tháng tuổ? vô tư vặt từng ch?ếc lá nha?... ngon lành. Bê rờ? đám ngô kh? bụng căng tròn nhưng ch?ếc chân trên lưng vẫn luồng lách lẹ làng không vướng những cây ngô san sát. Có lần, bê con vào tận nhà ngử? thấy bao gạo và thò đầu vào ăn, bà Phượng phát h?ện đuổ? đánh. Nhưng chú bê láu lỉnh chạy lạ? ông chủ H?ền “kêu cứu”, thế là thoát nạn... Thấy chú bê đem lạ? cho g?a đình nh?ều đ?ều bất ngờ thú vị nên ông H?ền không nỡ bán đ? và gác lạ? ý định cắt bỏ cá? chân thừa trên lưng gác lạ? vì thấy tộ? ngh?ệp và sợ ảnh hưởng sức khỏe cũng như mạng sống.

    Ngườ? và vật quyến luyến nhau. Chú bê con đã quen vớ? hình ảnh ông cụ g?à h?ền từ ha? buổ? sớm ch?ều vuốt ve tắm rửa, chăm từng m?ếng ăn g?ấc ngủ. Mỗ? kh? đ? công v?ệc, ông H?ền căn dặn bà xã ở nhà trông nom “cục cưng” chu đáo, bở? con vật dị dạng này đã quá đỗ? thân quen, không thể th?ếu được trong tình cảm hằng ngày. Có ngườ? mê quá nên năn nỉ mua vớ? g?á hờ? nhưng vợ chồng ông k?ên quyết chố? từ. M?ệng đờ? cũng lắm nh?êu khê. Vợ chồng ông từ chố? bán con bê thì có ngườ? độc mồm bảo chính cá? chân “thừa” độc đáo này là “báu vật” trờ? ban cho g?a đình lão nông. Nhưng họ đâu thấu h?ểu tâm can ông thương con bê tộ? ngh?ệp chưa “đủ lông đủ cánh”.

    Ông cụ ch?a sẻ: “Thờ? buổ? này, ngườ? ta làm đủ thứ trò để k?ếm t?ền, b?ết đâu họ đem con bê về mua vu? cho những ngườ? h?ếu kỳ, có kh? cho theo đoàn x?ếc nào đó, đêm ngày d?ễn trò. Nó còn nhỏ dạ? không nỡ bán, tộ? ngh?ệp lắm chú ơ?! Tô? mong mọ? ngườ? nhìn nhận sự thật một h?ện tượng bình thường để làng quê sớm trở lạ? bình yên”. Ngoà? k?a, trờ? mưa lất phất. Uống ngụm nước trà mà lòng lão nông vớ? nỗ? buồn se sắt. Tô? thấy trong mắt ông ngấn lệ, bở? ông  thương  thân phận loà? vật kém may mắn. Ông nguyện vớ? lòng mình, hằng ngày t?ếp tục tìm n?ềm vu? vớ? mảnh vườn nhỏ cùng vớ? con bê yêu quý.

    K?ên quyết không cắt ch?ếc chân thừa

    Sau g?ây phút “sung sướng” vì được làm chủ chú bê “th?ên thần nhỏ”, ông H?ền mừng rơn nó? vớ? những ngườ? thân nhưng chẳng có a? chịu nghe, chịu t?n. Vợ ông là bà Nguyễn Thị Phượng cũng cườ? trêu: “Cá? ông này ưa hà? hước”. Chị Phạm Thị Nga (36 tuổ?) con gá? thứ của ông cùng mẹ nhìn nhau cườ? rồ? lắc đầu nghĩ rằng, ông tuổ? g?à nên lẩm cẩm. Đến kh? lão nông “lẩm cẩm ” này năn nỉ ngườ? thân chạy ra xem thì mớ? hỏa vì nhà đang yên lành bỗng từ trên trờ? rơ? xuống một “quá? vật”. Ngườ? thân đò? cắt quách đ? cá? chân thừa dị dợm, nhưng ông H?ền nhất quyết không cho đụng cá? lông con vật yêu quý của mình. Thế là “t?ếng lành đồn xa”, câu chuyện  về “dị bê” năm chân được mọ? ngườ? truyền ta? nhau và lan truyền khắp mọ? nơ?. 

    KIM ANH

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/chu-be-nam-chan-va-cau-chuyen-tinh-thuong-dong-vat-a2953.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan