(ĐSPL) – Khi tôi và chồng cãi nhau vì không hài lòng vì chuyện gì đó, anh thường gắt gỏng và nói “Cẩn thận nhé, cô gái nào gặp anh mà chả mê. Không có em anh cũng không thiếu gì con gái bám lấy đâu”.
Từ khi lên chức Phó giáo sư anh mới thế, chứ trước chồng có bao giờ “khệnh” với tôi thế đâu. Lâu dần tôi cũng mệt mỏi, vì phải chiều chồng hơn chiều vong. Mỗi lần anh bước vào nhà tắm là anh sai tôi đủ điều, nào là kỳ cọ lưng, gãi đầu, xong rồi “em ơi lấy cho anh cái khăn tắm”, “em ơi, quần anh đâu”. Ngày nào cũng thế, một tháng 30 ngày thì 29 ngày tôi phải hầu chồng như vậy.
Khi tôi góp ý “anh chủ động làm để em còn cho con ăn”, anh lại bắt đầu điệp khúc “Em là vợ anh, tất nhiên anh không gọi em thì gọi ai. Là vợ có mỗi việc đó mà không chiều được chồng thì vứt. Em hiểu là người phụ nữ xưa Công, Dung, Ngôn, Hạnh đủ cả, chồng gọi một dạ hai thưa,…Còn phụ nữ bọn em ngày nay đúng là ăn hại lắm”. Nói thật nghe những lời triết lý của chồng tôi mệt lắm. Thì cũng phải ừ cho xong để anh sớm im lặng.
Rồi nữa, bữa ăn tôi phải bón cho con ăn, nhiều khi có miếng gì ngon lại phải bón cho cả chồng. Nếu có lỡ quên thì tối đó, anh lại ý ẩm này nọ (Ảnh minh họa). |
Rồi nữa, bữa ăn tôi phải bón cho con ăn, nhiều khi có miếng gì ngon lại phải bón cho cả chồng. Nếu có lỡ quên thì tối đó, anh lại ý ẩm này nọ. Tôi cũng mệt lắm chứ. Cứ sáng sáng tôi lóc cóc đi chợ, rồi nấu cháo cho con, chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, còn anh thức dậy là ôm cái ti vi xem bản tin Chào buổi sáng.
Xong xuôi, tôi lại vội vàng chuẩn bị quần áo cho cả anh đi làm, rồi mặc quần áo cho con đi học. Lúc 3 bố con anh đi rồi, mới tới lượt tôi ăn sáng. Chắc các chị em có gia đình rồi cũng hiểu được cảm giác của sự bận rộn đó. Thậm chí nhiều hôm, tôi vội vàng phóng xe lên cơ quan, mua tạm bắp ngô, gói xôi lên ăn cho đỡ đói. Đôi khi nghĩ cũng tủi thân.
Tối tối về chồng lại sai lặt vặt, khi đi ngủ anh lại kêu mệt, rồi sai tôi nào là bóp đầu, đấm chân…Chỉ khi anh đi ngủ tôi mới yên thân. Mà tới giờ anh ngủ thì cũng hơn nửa đêm rồi. Nhiều hôm tôi cũng nói với anh “Em cũng đi làm về cũng mệt lắm. Anh cho em nghỉ ngơi một chút, chốc khỏe em dậy em làm cho”. Tôi nói rằng mình đau đầu quá nhờ anh lấy giúp tôi cốc nước uống thuốc, anh lại nói “Cái ngữ vợ đâu mà sai chồng ầm ầm thế”.
Chồng đã không hiểu còn bày đặt triết lý phụ nữ cổ xưa dạy tôi. Dạo này, anh còn hay nói bóng gió rằng có em sinh viên này, sinh viên nọ để ý đến anh. Rồi cô giáo vụ ở trường đã có chồng suốt ngày liếc mắt đưa tình với anh,... Khi tôi và chồng cãi nhau vì không hài lòng vì chuyện gì đó, anh thường gắt gỏng và nói “Cẩn thận nhé, hễ con gái gặp anh là mê. Không có em anh cũng không thiếu gì con gái bám lấy đâu”.
Mới đây, chỉ vì tôi quên không là cho anh bộ vest trong ngày hội của trường mà anh giận dỗi ra mặt. Anh nói tôi không đảm đang, rồi tôi là người phụ nữ kém không biết chiều chồng. Anh còn trêu tức tôi bằng cách nghe điện thoại của mấy cô sinh viên, rồi buông lời cợt nhả này nọ khiến tôi phát ớn: “Ừ anh là phở của em chứ với người ta thì anh chỉ là cơm nguội thôi em à”, “Ừ chỉ có mình em là nhận ra giá trị của anh thôi”,…
Lúc đó, tôi chỉ muốn hét vào mặt anh là “hâm vừa thôi, chứ ông không là trưởng khoa, không là PGS thì chẳng ai ngó tới đâu, cái đồ hoang tưởng”. Nói thật, tới nay tôi đã mệt mỏi vì sống cùng người chồng này lắm rồi.