Khi chiếc xe buýt lớn màu vàng của trường học tới vùng ngoại ô của trại sa mạc, Doaa Yehia, 8 tuổi, không thể vui mừng hơn được nữa. Cô bé đã không được đến trường kể từ khi gia đình phải rời bỏ căn nhà ở miền Bắc Yemen vào năm ngoái do cuộc nội chiến.
Sống trong trại tị nạn Mafraq ở quận Al Abr của Hadramawat, phía Đông đất nước, trường học gần nhất cách nơi ở của bé Doaa tới 12 km. Đó là một quãng đường đi quá xa và quá tốn kém đối với cha mẹ em. Vì vậy, khi Edris, tên của chiếc xe buýt màu vàng, đến khu trại vào tháng 1, Doaa đã "vô cùng xúc động".
Cô bé mừng rỡ chia sẻ: "Thật tuyệt vời khi lại được học".
Trong 3 tháng, từ 8h đến trưa các ngày trong tuần trừ thứ 6, trẻ em trong độ tuổi 6-10 tại khu trại này đều được học. Ngồi trên những chiếc ghế đầy màu sắc bên ngoài dưới bóng râm của mái hiên xe buýt, hoặc bên trong trên sàn ô tô, 94 trẻ em đã được học các bài học chuyên sâu về tiếng Ả Rập, Hồi giáo, toán học và khoa học, để giúp các em bắt kịp với việc học mà các em đã bỏ lỡ vì chiến tranh.
Theo số liệu của Unicef, 2 triệu trẻ em Yemen phải nghỉ học kể từ khi xung đột nổ ra ở Yemen. Hơn 460 trường học đã đã trở thành mục tiêu tấn công trên khắp đất nước, hơn 2.500 trường học đã bị hư hại hoặc đang được sử dụng cho các mục đích phi giáo dục, bao gồm cả các nhóm vũ trang.
Xe buýt Edris, do Hiệp hội Quốc tế Rahma của Kuwait phối hợp với chính quyền địa phương tài trợ, là một trong những nỗ lực tạo điều kiện cho trẻ em tại Yemen được trở lại trường học.
Ông Abduljabar Mohamed al-Dharasi, người quản lý trại dành cho những người di dời tại khu vực, cho biết trại Mafraq là nơi đầu tiên được xe buýt ghé thăm thăm vì đây là nơi nhiều gia đình tị nạn nhất và có một số lượng lớn trẻ em không được đi học.
Ông cho biết thêm: "Chúng tôi ưu tiên các em lớn hơn, chúng tôi không thể nhận hết các em do năng lực hạn chế".
Đây là trải nghiệm đầu tiên đến trường của Osama al-Makbouli là trên xe buýt. Cậu bé 7 tuổi này đã chuyển từ Haradh đến trại cùng mẹ vào năm 2019. Osama chia sẻ: "Trước Edris, cháu đã trải qua những ngày buồn chán trong trại. Chúng cháu không có tivi ở đây và cháu cũng không có bạn bè. Được đi học ở trên xe thật là vui".
Fady Abu Eiran, một trong 4 giáo viên làm việc tại Edris, cho biết việc giảng dạy ở đây là một trải nghiệm không giống bất kỳ nơi nào khác. Bên cạnh những ngày gió, bụi và nắng nóng buộc phải hủy bỏ các tiết học ngoài trời, các em học sinh "phản ứng nhanh hơn và chú ý hơn đến những gì họ đang được dạy, vì các em đã không được đến lớp học trong một thời gian dài".
Anh Fady chia sẻ: "Nhiều trẻ mồ côi mất cha, đó là điều mà tôi phải ghi nhớ khi tiếp xúc với các em. Một số ít nhạy cảm hơn những người khác và cũng nhút nhát hơn. Chúng tôi đã bắt đầu một ngày với các sự kiện vui vẻ, giúp những học sinh trở nên cởi mở hơn với nhau".
Cô Um Ayman, một góa phụ và là mẹ của ba đứa con, đã bày tỏ lòng biết ơn với trường học trên xe buýt vì đã dạy cho các con cảu cô. Cô tâm sự: "Việc này đã lấp đần buổi sáng của bọn trẻ và khiến chúng không còn chỉ chơi đùa trên đường phố. Bọn trẻ cũng chú ý đến vệ sinh cá nhân hơn vì được khuyến khích làm như vậy ở trường".
Ra'ed Ibrahim, chủ tịch Tổ chức Phát triển Con người Al-Twasul, tổ chức phi chính phủ điều hành các lớp học di động, cho biết ông hy vọng lớp học của ông sẽ tiếp cận được 5.000 trẻ em di tản mỗi năm. Ông nói: "Tính tới tháng 6, chúng tôi sẽ hướng tới 5 trại tị nạn, dạy cho khoảng 620 trẻ em".
Cuối mỗi tuần học, các giáo viên sẽ có đánh giá và kiểm tra sự tiến bộ của học sinh. Sau 3 tháng, học sinh sẽ thi và nếu thi đõ, các em sẽ nhận được chứng chỉ, nghĩa là các em sẽ có văn bản chính thức để trình với trường khi nhập học.
Tại Mafraq, tất cả 94 học sinh đã nhận được chứng chỉ.
Minh Hạnh (Theo The Guardian)