Ngày cưới Thảo, bạn bè tôi ai cũng bảo tôi ngu. Lấy một đứa con gái tàn tật như em thì còn gì là cưới vợ. Thế nhưng bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn quyết định làm đám cưới.
Tôi sinh ra trong gia đình khá ổn về kinh tế, được học hành và có cuộc sống ổn định, công việc phù hợp.Là trai thành phố, lại hào hoa, điển trai, tôi có khá nhiều con gái vây quanh. Sau vài cuộc tình, tôi chọn kết hôn với Thảo - cô gái bị dị tật ở chân phải ngồi xe lăn.
Ngày tôi thông báo cưới vợ, bạn bè rất ngạc nhiên nhưng khi biết Thảo là cô gái tàn tật, ai cũng bảo tôi ngu. Lấy vợ xinh đẹp không lấy lại đi lấy vợ tàn tật. Thế nhưng tôi vẫn quyết định cưới em, tôi đủ tự tin để mang lại hạnh phúc cho Thảo.
Thảo là em gái của Thái - bạn thân của tôi. Tôi và Thái cùng một người nữa từng rất thân nhau, thế nhưng trong một lần đi du lịch chung, vì cứu tôi và người bạn còn lại Thái đã bị sóng cuốn trôi. Lần đó, sau khi cứu tôi lên bờ, Thái quay qua cứu người bạn còn lại thì cả hai đều bị sóng cuốn, chỉ mình tôi sống sót sau vụ tai nạn biển ngày hôm ấy.
Mọi chuyện vẫn trở thành vết hằn khó quên trong tôi. Sau đám tang Thái, tôi không còn quay lại nơi ấy lần nào nữa. Tôi ân hận và thấy rất có lỗi. Mỗi năm đến ngày giỗ, tôi đều cùng mẹ đi khấn cầu ở chùa cho hai đứa bạn.
Mãi đến trước đó 6 tháng, tôi bất ngờ gặp Thảo và được biết bố mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn, gia đình chỉ còn mình Thảo và đứa em trai út. Cô dù tàn tật ngồi xe lăn nhưng vẫn cố gắng làm việc để lo cho em ăn học.
Ngày gặp Thảo, lòng tôi gợn lên cảm giác khó xử, tôi thương em và càng ân hận vì chuyện năm xưa. Vì cứu tôi mà Thái đã phải bỏ mạng. Tôi quyết định sẽ làm điều gì đó cho em, để bạn tôi được an lòng nơi chín suối.
Ảnh minh họa |
Ngày tôi quyết định cưới Thảo, ai ai cũng bảo ngu dại khi lấy vợ tàn tật. Nhưng tôi đã quyết thì không thay đổi. Mẹ tôi cũng đồng ý với quyết định của tôi. Chi phí đám cưới tôi chi đến gần 500 triệu. Sau ngày cưới tôi đưa em và em út lên thành phố sống.
Tối đêm tân hôn, mẹ tôi chuẩn bị cho hai vợ chồng một căn phòng lãng mạn. Tôi ngồi ở giường còn Thảo ngồi trên xe lăn. Em có vẻ ngại ngùng không dám bước vào trong, tôi toan đến bế em lên thì Thảo đưa tay từ chối. Em bảo muốn cho tôi điều bất ngờ. Sau câu nói, em nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước chậm về phía tôi.
Khỏi phải nói tôi đã ngỡ ngàng đến thế nào, tôi không dám tin vào mắt mình. Tôi đứng dậy ôm lấy em vào lòng. Nhìn em tôi càng thương hơn. Nhất định cuộc sống từ đây về sau tôi sẽ lo lắng cho em, cùng em bước đi những đoạn dài hơn nữa.