(ĐSPL) - Người ta nói con gái tuổi Hổ như tôi lấy chồng sớm sẽ khổ nhưng cũng không mấy tin vào những lời phán đó nên tôi đã lấy chồng sớm từ khi vừa mới tốt nghiệp cấp 3. Đúng là không khổ cái nọ thì khổ cái kia thật.
Quen nhau trong lớp học nghề nấu ăn, tôi sớm bị choáng ngợp bởi sự khéo léo của anh trong việc pha chế và cắt tỉa hoa quả. Chúng tôi quen nhau chỉ đơn giản như vậy để rồi đến với nhau và sau 4 năm trở thành vợ thành chồng.
Cuộc sống ban đầu cũng không có gì phức tạp là mấy vì vợ chồng tôi đi tối ngày, cả 2 đều làm bếp trong 1 nhà hàng lớn. Cho tới khi mang thai, con đầu nhưng tôi không được suôn sẻ như mọi người. Thai được 7 tuần tuổi thì tôi bị động phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Mọi chuyện bắt đầu phát sinh từ đó.
Cùng thời gian tôi ở nhà dưỡng thai thì nhà có chuyện. Cô em chồng tôi cũng trót dại có bầu trước, đang đợi nhà trai cưới. Vậy là trong nhà tôi thầm lặng có 2 bà bầu. Một mình bầu bí đã không được mẹ chồng quan tâm là mấy, nay thêm con gái bà bầu nữa tôi hiển nhiên không được hỏi han gì chứ đừng nói gì đến chăm sóc bồi dưỡng. Cùng là cháu mà bà chỉ lo bồi dưỡng cho con gái, sợ con gái mệt mỏi đủ kiểu khiến tôi ức chế vô cùng.
Một mình bầu bí đã không được mẹ chồng quan tâm là mấy, nay thêm con gái bà bầu nữa tôi hiển nhiên không được hỏi han gì... Ảnh minh họa. |
Cô em chồng tôi bầu 3 tháng thì được nhà trai cưới, tôi thở phào nhẽ nhõm vì thoát được cảnh sống ức chế bên bụt bên bệ của mẹ chồng. Đúng là không phải con bà đẻ ra bà không thương thật. Không ở cùng nhưng bà lúc nào cũng chăm chăm nghĩ món nấu cho con gái mang về bồi dưỡng còn mẹ con tôi mặc nhiên không liên quan. Tôi tủi thân và thương con lắm nhưng cũng chẳng dám nói gì. Thôi thì được chồng quan tâm chăm sóc là được rồi. Cứ tự động viên mình như thế cho qua chuyện.
Nhưng càng ngày càng quá, tôi cũng chẳng hiểu bà nghĩ gì nữa. Ngày tôi đi đẻ, bao lo lắng, hồi hộp bỡ ngỡ của người sinh con lần đầu, rất cần sự chỉ bảo và động viên của người có kinh nghiệm thì bà lại không ở bên trong khi bà ngoại thì ở xa khiến vợ chồng tôi bối rối vô cùng.
Mới có 7h tối mà bà bảo: "Đau thì 2 vợ chồng dắt nhau vào viện thôi, tối tăm mẹ ở nhà còn lo nhà cửa". Vậy là vợ chồng tôi tự xoay xở trong viện cho tới khi tôi được mẹ tròn con vuông bà mới vào viện ngó cháu. Tôi còn nhớ mãi cái cảnh bà cưng nựng cháu mà không 1 lời hỏi xem con dâu đã đỡ mệt không hay tình hình sức khỏe thế nào rồi. Lại động viên mình, thôi bà thương cháu là được rồi.
Tối đầu tiên, bà ở lại viện với mẹ con tôi vì đúng thời gian đó bà ngoại cháu bị tiền đình nặng không lên với mẹ con tôi được. Mẹ con tôi được 1 đêm có lẽ không bao giờ quên. Ngày đầu tiên bỡ ngỡ và vô cùng mệt mỏi, hơn bao giờ hết, tôi cần được bà giúp đỡ. Vậy mà bà hồn nhiên ngủ 1 mạch không giúp gì tôi cả.
Thậm chí, cháu khóc, bà biết còn mở mắt ra giục tôi bế con lên đi sao để nó khóc quá. Vậy là chẳng được kiêng 24h tránh bị băng huyết như bác sĩ dặn. Còn biết làm sao, tôi vừa ì ạch vừa lựa từng tí để ngồi dậy đỡ con lên trong nước mắt. Tôi có kể với chồng, xót vợ nên chồng tôi chủ động nói bà về nghỉ ngơi để anh chăm mẹ con tôi đêm thứ 2. Rồi về nhà cũng thế, bà cũng không đỡ đần tôi được là mấy, 2 tuần được bà cơm nước, giặt giũ cho còn thì tôi phải tự hết mọi việc trong lúc chồng đi làm. Bà đương nhiên là nhận phần trông cháu.
Tôi sinh con được hơn 2 tháng thì em chồng tôi cũng sinh. Lúc cô ấy gọi điện là 11h đêm, bà gọi cửa phòng tôi bắt chồng tôi đưa tới viện ngay lập tức. Tôi cứ ấm ức mãi. Bà ở tịt đó đến khi cháu ngoại đầy cữ mới về. Kể cũng lạ, bà ở bên đó cả tuần mà cũng không có 1 lời gọi điện hỏi thăm cháu nội ăn ngủ thế nào, có ngoan không.
Chưa hết, khi về nhà rùi, bà cứ than ngắn thở dài, xót con gái bị đau, không ăn được nhiều sợ ảnh hưởng tới sữa của con. Dần tôi cũng thành chai, không còn để ý nhiều. Cho tới lần này, thấy mình vừa bị hụt hẫng lại vừa xấu hổ.
"Cháu ngoại mới là cháu mình, còn nội thì biết thế nào được!" |
Sáng bà đi chợ từ sớm, về thấy túi nọ bọc kia trong lòng nghĩ bà đổi món cho con dâu vì mấy ngày thức đêm chăm con ốm. Mừng thầm trong bụng là được quan tâm. Rồi tôi mới vỡ lẽ. Có 1 bác hàng xóm sang chơi, thấy bà hì hụi làm gà để hầm. Trong phòng tôi nghe được cuộc nói chuyện của 2 bà mà chua xót. "Bà chăm con dâu thế!' - "Ôi hơi đâu, tôi hầm cho N (con gái bà) nó xanh quá, xót cả ruột. Còn con mẹ kia nó khỏe rồi. Cháu ngoại mới là cháu mình bà ạ, còn nội thì biết thế nào được!". Rồi chốt lại: "Con dâu khác máu tanh lòng".
Vừa bế con vừa khóc vì tủi thân thương thay cho cái số phận hẩm hiu của người làm dâu như mình.
Về làm dâu chưa 1 lần cãi láo hay có thái độ gì không phải với mẹ chồng, vậy mà bà không có chút tình cảm nào với mình. Tôi thật không hiểu nổi. Và thật sự sốc với cái quan niệm cháu ngoại mới là cháu mình, còn cháu nội thì bà không chắc. Cái suy nghĩ đó khiến tôi bị tổn thương và có phần bị xúc phạm. Cùng là con của con mình đẻ ra mà bà lại đối xử như thế, tôi cũng không biết phải làm sao.
Tôi có nên nói ra suy nghĩ của mình để bà sửa đổi hay không? it nhất là bà không ghét bỏ con tôi để thương cháu ngoại bà? Nhưng nếu tôi nói ra liệu bà có thay đổi hay lại càng ác cảm với loại con dâu khác máu tanh lòng như tôi? Thật sự tôi rất chán nản và tủi thân.
Nghi chồng ngoại tình khi vợ đi làm xa nhà
[mecloud]m4wOMK7jMJ[/mecloud]
THÙY LINH