Tôi từng nghĩ chuyến đi này sẽ là một "thảm họa" khi chồng bận việc đột xuất, để mặc hai người phụ nữ khắc khẩu đi cùng nhau. Nhưng rồi, chính chuyến đi ấy đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về mẹ.
Chúng tôi không trách mẹ, có lẽ mẹ chỉ vô tư, chỉ muốn động viên con cái theo cách của người già. Nhưng sự vô tư đó, đặt sai thời điểm, lại có sức sát thương lớn hơn ngàn lời chỉ trích.
"Người tính không bằng trời tính", cuộc gặp gỡ định mệnh của tôi và mẹ chồng tương lai lại diễn ra sớm hơn dự kiến, trong một hoàn cảnh không thể éo le hơn.
Giờ đây, tôi không chỉ phải đối mặt với bài toán tìm người trông con, mà còn phải đối mặt với một khoảng cách vô hình nhưng lại quá đỗi lớn lao vừa được dựng lên giữa tôi và mẹ chồng.
Cầm điện thoại trên tay mà tôi run lẩy bẩy. Tại sao lại là bà ấy? Bà hận tôi, khinh miệt tôi, tại sao lại âm thầm gửi tiền cho mẹ con tôi suốt những năm qua?
Câu nói nhẹ bẫng như gió thoảng qua nhưng sức sát thương thì như bão giông, cuốn phăng đi tất cả niềm tin, hy vọng và cả giấc mơ về một mái nhà của vợ chồng tôi.
Vì mâu thuẫn với mẹ chồng, một người phụ nữ đã bế con 8 tháng tuổi bỏ nhà ra đi. Dù túng thiếu, cô vẫn từ chối mọi sự giúp đỡ về tài chính từ người qua đường.