+Aa-
    Zalo

    Chạnh lòng lấy chồng... có hiếu

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Nhìn người ta trang lứa với mình, con cái bi bô, thậm chí có người con đã lên mười, lên chín, nhiều lúc tôi thấy thật chạnh lòng. Quyết định lấy chồng có hiếu của tôi là sai lầm?

    Ngày còn đ? học, t&oc?rc;? từng chứng k?ến anh ăn uống rất kham khổ, thậm ch&?acute; nh?ều h&oc?rc;m bỏ bữa chỉ v&?grave; để gom góp từng đồng t?ền làm th&ec?rc;m mua cho mẹ anh mét vả? may áo, mua cho cha anh hộp thuốc bổ, cha? dầu xoa, mua cho các em anh từng quyển vở c&ac?rc;y bút... mỗ? kh? có dịp về thăm nhà. T&oc?rc;? y&ec?rc;u anh v&?grave; đ?ều đấy và nhận lờ? lấy anh cũng v&?grave; đ?ều đấy.

    Tuần trăng mật, anh đề nghị về Thá? B&?grave;nh qu&ec?rc; anh. T&oc?rc;? là con gá? m?ền T&ac?rc;y, cảnh đồng lúa kh&oc?rc;ng lạ g&?grave; nhưng được đ? dọc tr&ec?rc;n những bờ đ&ec?rc; lộng g?ó, nghe mù? rạ thơm, cùng vớ? màu vàng rơm mớ?, t&oc?rc;? thật sự thấy lòng m&?grave;nh thanh thản b&?grave;nh y&ec?rc;n. Đó là những ngày hạnh phúc nhất vớ? t&oc?rc;?.

    Trở về Sà? Gòn, t&oc?rc;? mang theo m&?grave;nh h&?grave;nh ảnh qu&ec?rc; chồng và một c&ot?lde;? lòng ấm áp. Thương anh vất vả, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng quản ngạ? cực khổ cùng anh gầy dựng sự ngh?ệp. Những đứa em của anh ở ngoà? qu&ec?rc; lần lượt được gử? vào ở vớ? chúng t&oc?rc;? để học đạ? học.

    Căn nhà trọ trở n&ec?rc;n chật chộ?. Chuyện r?&ec?rc;ng tư của vợ chồng cứ phả? dấm dú?, tranh thủ mỗ? kh? các em kh&oc?rc;ng có ở nhà. Chưa kể những chuyện các em chồng để bừa đồ đạc, kh&oc?rc;ng phụ g?úp quét dọn, n&ec?rc;n căn nhà đ&at?lde; chật lạ? càng chật th&ec?rc;m. Một lần l&ec?rc;n thăm con, thấy cảnh ăn ở chật chộ? quá, ba má t&oc?rc;? bàn nhau bán phần đất ba mẹ định ch?a cho t&oc?rc;? ở qu&ec?rc; lấy t?ền mua cho chúng t&oc?rc;? một căn nhà rộng r&at?lde;? hơn.

    Ở trong căn nhà rộng kh&oc?rc;ng được bao l&ac?rc;u th&?grave; anh mang nốt ha? cậu em tra? còn lạ? ngoà? qu&ec?rc; vào ở chung lu&oc?rc;n. Nhà sáu m?ệng ăn mà chỉ có ha? ngườ? làm. Bữa ăn vẫn đạm bạc như thờ? s?nh v?&ec?rc;n mà c&oc?rc;ng v?ệc th&?grave; đò? hỏ? nh?ều sức lực, anh lạ? lu&oc?rc;n nhường m?ếng ngon cho các em n&ec?rc;n ngày càng t?ều tụy. T&oc?rc;? thấy rất xót nhưng anh lạ? co? như đó là n?ềm vu?, n?ềm hạnh phúc của anh. Sau một thờ? g?an, t&oc?rc;? ngỏ ý muốn ha? c&oc?rc; em gá? k?ếm v?ệc làm th&ec?rc;m vừa phụ g?úp anh chị, vừa lấy k?nh ngh?ệm để sau này dễ x?n v?ệc làm, nhưng anh gạt đ?. Anh quan n?ệm phả? để các em toàn t&ac?rc;m toàn ý vào v?ệc học hành th&?grave; mớ? g?ỏ? được, lấy tấm bằng g?ỏ? ra trường mớ? dễ x?n v?ệc làm. T&oc?rc;? lạ? đành phả? ?m lặng.

    Mỗ? lần thấy t&oc?rc;? có vẻ buồn, anh lạ? nhẹ nhàng an ủ? đạ? loạ? là v&?grave; thương em, là trả h?ếu cho ba mẹ, là các em rồ? sẽ lớn, ba mẹ rồ? cũng sẽ “trăm tuổ?”. Nghe m&at?lde;? cá? đ?ệp khúc "y&ec?rc;u thương" đó, t&oc?rc;? phát chán đến kh&oc?rc;ng muốn tỏ ra m&?grave;nh buồn hay quan t&ac?rc;m. T&oc?rc;? hoàn toàn thờ ơ vớ? căn nhà của m&?grave;nh. Về ph&?acute;a các em của anh, chúng hồn nh?&ec?rc;n xem tất cả nhà cửa, xe cộ, vật dụng trong nhà là của anh chúng.

    Chúng tự do thoả? má?, kh&oc?rc;ng k?&ec?rc;ng nể, e dè. Kh? nào chịu kh&oc?rc;ng nổ?, t&oc?rc;? nó? lạ? vớ? anh th&?grave; anh lu&oc?rc;n t&?grave;m cách bao che. Nh?ều lúc t&oc?rc;? có cảm g?ác như m&?grave;nh là một mụ d&?grave; ghẻ thất thế đang đố? mặt vớ? bốn đứa con chồng. Nh?ều lúc cả ngày ở trong cơ quan rồ? mà đến kh? hết g?ờ làm v?ệc, nghĩ đến cá? kh&oc?rc;ng g?an ồn ào bừa b&at?lde;? v&?grave; đám em của anh, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng muốn về, cứ lang thang vòng vèo cho đến tố?.



    Mấy năm sau, ha? c&oc?rc; em lớn ra trường đ? làm, cũng có góp một phần t?ền ăn ở. Bấy g?ờ mớ? nghe anh nó? đến v?ệc s?nh con nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn khao khát nữa. T&oc?rc;? thẳng thắn trả lờ? anh, kh? nào mua được nhà cho các em anh ở th&?grave; t&oc?rc;? mớ? s?nh con v&?grave; t&oc?rc;? cần có một kh&oc?rc;ng g?an r?&ec?rc;ng đúng nghĩa cho g?a đ&?grave;nh nhỏ của m&?grave;nh. H&?grave;nh như anh mơ hồ nhận ra trước nay anh cũng có phần quá đáng. Anh kh&oc?rc;ng cố quanh co ngụy b?ện như mọ? kh?, anh y&ec?rc;n lặng hồ? l&ac?rc;u rồ? nó?: “Để anh t&?acute;nh”.

    Kh? cuộc ch?ến tranh lạnh sắp sửa thò ch&ac?rc;n vào cuộc sống của vợ chồng t&oc?rc;?, th&?grave; anh đưa ra quyết định sẽ bán căn nhà và ha? sào ruộng ngoà? qu&ec?rc; vào Sà? Gòn mua một căn nhà nhỏ cho các em dọn về đó.

    T&oc?rc;? chưa kịp vu? mừng v&?grave; sắp được “tự do trong ng&oc?rc;? nhà của m&?grave;nh” th&?grave; anh lạ? v?ện đủ thứ lý lẽ để t&oc?rc;? chấp nhận v?ệc chỉ có các em dọn ra r?&ec?rc;ng còn ba mẹ anh th&?grave; ở chung vớ? t&oc?rc;? và anh. Dù muốn hay kh&oc?rc;ng muốn, t&oc?rc;? cũng kh&oc?rc;ng t&?grave;m được một lý do nào chấp nhận được để có thể từ chố?. T&oc?rc;? cố n&?acute;u kéo bằng n?ềm t?n vào sự thay đổ? hoàn cảnh sống sẽ g?úp t&oc?rc;? cảm thấy thoả? má?, lấy lạ? được c&ac?rc;n bằng và sẽ có thể cùng anh vu? vẻ bước t?ếp qu&at?lde;ng đờ? còn lạ?.

    Nhưng thực tế kh&oc?rc;ng phả? như vậy, từ ngày có mẹ anh ở chung nhà, mớ? đầu bà g?ành vào bếp để nấu những món mà hồ? bé ngoà? qu&ec?rc; anh vẫn th&?acute;ch ăn. Sau v&?grave; những món ăn mẹ nấu lu&oc?rc;n được anh khen ngon và ăn rất nh?ều, cho n&ec?rc;n tự nh?&ec?rc;n mẹ trở thành đầu bếp ch&?acute;nh. Rồ? dần dần mẹ đảm trách lu&oc?rc;n phần đ? chợ nấu ăn cho cả nhà. Thế là t?ền lương bao nh?&ec?rc;u anh lĩnh về đưa cho mẹ hết để mẹ tùy ngh? mà ch? t?&ec?rc;u, anh nó?, kẻo kh&oc?rc;ng mẹ lạ? tủ?.

    Trong kh? bạn bè t&oc?rc;?, đứa nào cũng thành đạt, cũng nhà cao cửa rộng, thậm ch&?acute; có đứa sắm được b?ệt thự xe hơ? th&?grave; căn nhà cấp bốn ba mẹ t&oc?rc;? cho đến b&ac?rc;y g?ờ, sao vẫn để vậy, t?ền n&ac?rc;ng cấp còn kh&oc?rc;ng có nó? ch? đến x&ac?rc;y mớ? khang trang. Nh&?grave;n ngườ? ta trang lứa vớ? m&?grave;nh, con cá? b? b&oc?rc;, thậm ch&?acute; có ngườ? con đ&at?lde; l&ec?rc;n mườ?, l&ec?rc;n ch&?acute;n, nh?ều lúc t&oc?rc;? thấy thật chạnh lòng. Quyết định lấy chồng có h?ếu của t&oc?rc;? là sa? lầm?

    Theo V?etnamnet
    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/chanh-long-lay-chong-co-hieu-a749.html
    Là vợ chồng, không

    Là vợ chồng, không "phòng thân" chỉ thiệt?

    Lúc chưa lấy chồng tôi từng nghĩ, đã là vợ chồng thì tất cả đều chung: chung nhà, chung con, chung giường… ; cần gì phải tính toán, so đo. Thế nhưng sau gần 5 năm chung sống, tôi nhận ra, nếu mình không biết cách phòng thân sẽ bị thua thiệt.

    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan
    Là vợ chồng, không

    Là vợ chồng, không "phòng thân" chỉ thiệt?

    Lúc chưa lấy chồng tôi từng nghĩ, đã là vợ chồng thì tất cả đều chung: chung nhà, chung con, chung giường… ; cần gì phải tính toán, so đo. Thế nhưng sau gần 5 năm chung sống, tôi nhận ra, nếu mình không biết cách phòng thân sẽ bị thua thiệt.

    Vợ chỉ được cái đong trai, thảo mai là giỏi

    Vợ chỉ được cái đong trai, thảo mai là giỏi

    Có lẽ khi yêu mù quáng và tô hồng mọi thứ nên cho dù yêu nhau lâu và quyết định đến hôn nhân tôi vẫn nghĩ người yêu mình là nhất không ai bằng. Không nhận ra cái giọng thánh thót nũng nịu kia là giọng thảo mai, có cười ngọt lịm kia chỉ là để cốt có thật nhiều vệ tinh theo đuổi.