+Aa-
    Zalo

    Chàng trai mù mang “kiếp cầm ca” vượt lên số phận

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Cuộc đời anh không như những người bình thường khác, anh sống trong bóng tối nhưng ánh sáng của tâm hồn đã luôn chiếu soi cho những bước chân anh đi tìm con đường sống của bản thân. Vượt qua những đớn đau, mất mát của thể xác, anh vẫn say sưa sống trong niềm đam mê với âm nhạc và cũng chính nhờ nghiệp cầm ca, anh có thể vừa nuôi sống mình và thêm cả người mẹ đã già yếu… Đó là câu chuyện về chàng trai mù mang kiếp hát nuôi thân nổi tiếng cả một vùng đất nghèo thuộc tỉnh Hà Tĩnh.


    “Cuộc đờ? thật lắm éo le”

    Cách đ&ac?rc;y kh&oc?rc;ng l&ac?rc;u, qua những lờ? kể của ngườ? d&ac?rc;n x&at?lde; Thượng Lộc, huyện Can Lộc (Hà Tĩnh) về c&ac?rc;u chuyện của một chàng tra? vớ? số phận bất hạnh kh? đ&oc?rc;? mắt phả? ch&?grave;m trong bóng tố? nhưng vẫn sống y&ec?rc;u đờ? và cống h?ến hết m&?grave;nh cho &ac?rc;m nhạc. Đ?ều đặc b?ệt, ch&?acute;nh lờ? ca t?ếng hát của anh đ&at?lde; làm thổn thức bao nh?&ec?rc;u trá? t?m ngườ? nghe và truyền cho họ n?ềm lạc quan vào cuộc sống. Ngườ? đàn &oc?rc;ng đó mang t&ec?rc;n Nguyễn Đ&?grave;nh Th&ac?rc;n (SN 1979) trú tạ? xóm Mỹ Đoà?.

                             Hàng ngày, anh vẫn dùng ch?ếc đà? nhỏ nghe nhạc để nhẩm theo lờ? bà? hát

    Lúc s?nh ra, cậu bé Th&ac?rc;n cũng khỏe mạnh, lành lặn như những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Hàng ngày ngoà? g?ờ học hành vu? chơ? cùng chúng bạn, cậu còn đỡ đần bố mẹ trong c&oc?rc;ng v?ệc nhà n&oc?rc;ng như chăn tr&ac?rc;u, cắt cỏ&hell?p; Th&ac?rc;n ngày đó s?&ec?rc;ng năng, ngoan ngo&at?lde;n nức t?ếng cả một vùng. Nhưng đến năm 7 tuổ?, một b?ến cố lớn đ&at?lde; thay đổ? cả cuộc đờ?, một trận ốm nặng đ&at?lde; bập lấy cậu.

    Sau cả tuần đau yếu, h&oc?rc;n m&ec?rc;. Kh? tỉnh dậy, Th&ac?rc;n nhận thấy đ&oc?rc;? mắt m&?grave;nh cứ thế mờ dần, mờ dần mà chẳng h?ểu lý do. Nhớ lạ? chuỗ? ngày đen tố? của m&?grave;nh, Th&ac?rc;n t&ac?rc;m sự: “Đang khỏe mạnh b&?grave;nh thường bỗng dưng ốm rồ? mờ mắt, bố mẹ nghĩ em bị ma ám n&ec?rc;n mờ? thầy lang về làm lễ xua đuổ?. Đuổ? đ&ac?rc;u chẳng được, &oc?rc;ng ta hun cho một trận khó? làm  mắt em mù hẳn. Mà cũng may, ngườ? nhà kịp thờ? đưa em đ? v?ện cấp cứu n&ec?rc;n còn g?ữ được t&?acute;nh mạng đến b&ac?rc;y g?ờ”.

    Ha? tháng nằm v?ện, Th&ac?rc;n sống và trở về nhà vớ? đ&oc?rc;? mắt hoàn toàn trong bóng tố?. "Những ngày đầu t?&ec?rc;n mù loà vớ? em khủng kh?ếp lắm. Cá? cột nhà kh&oc?rc;ng thấy, vấp sưng cả trán. Cá? bát ăn cơm cũng kh&oc?rc;ng thấy, quờ tay cơm rơ? v&at?lde;? khắp nhà, bát th&?grave; rớt lăn lóc. Em chỉ b?ết khóc, chử? bớ? và gào thét trong đ?&ec?rc;n loạn, đụng vào bất cứ đồ đạc g&?grave; trong nhà là vứt, là ném hết. Mẹ lúc đó chỉ &oc?rc;m cứng lấy em vừa khóc vừa an ủ? : "Con kh&oc?rc;ng nh&?grave;n thấy ch? phả? kh&oc?rc;ng, mẹ b?ết, nhưng kh&oc?rc;ng nh&?grave;n thấy chưa phả? đ&at?lde; là ngườ? mù đ&ac?rc;u con ạ...".

    C&ac?rc;u nó? của mẹ thực sự lúc đó em chưa h?ểu nhưng cũng kh&oc?rc;ng qu&ec?rc;n. B&ac?rc;y chừ, sau ha? mườ? mấy năm sống trong cảnh mù loà, em đ&at?lde; nhận ra rằng, mẹ em đúng - kh&oc?rc;ng nh&?grave;n thấy chưa phả? là mù...", Th&ac?rc;n nó? t?ếp.  Nhưng để làm được đ?ều như mẹ Th&ac?rc;n nó? quả thật quá khó khăn. Cậu bé kh? đó phả? bắt đầu phả? t&?acute;nh toán ch? l? để h?ểu rằng, từ g?ường đến bàn là mấy bước, từ bàn đến cửa nhà là mấy bước, bước ra s&ac?rc;n b&ec?rc;n trá? mấy bước là g?ếng. Ra xa nữa, ng&ot?lde; là bao nh?&ec?rc;u bước, rẽ trá? là đ? về đường làng... Mỗ? bước ch&ac?rc;n dò dẫm là một bà? học, một lần vấp ng&at?lde; là phả? tập tớ? tập lu? hàng trăm lần cho quen đường, nhớ lố?.


    B?ết nhà m&?grave;nh nghèo, cha mẹ g?à yếu, con tra? tuy đ&at?lde; lớn nhưng lạ? mù lòa chỉ ngồ? một chỗ ăn bám g?a đ&?grave;nh. Năm 1997, trong buổ? ăn cơm trưa Th&ac?rc;n đ&at?lde; đưa ra kế hoạch sẽ ra chợ hát để k?ếm t?ền làm bố mẹ hốt hoảng và kh&oc?rc;ng qu&ec?rc;n ngăn cản ý định của con tra?. Nhưng rồ? thương con, b?ết Th&ac?rc;n có tà? ăn nó? n&ec?rc;n &oc?rc;ng Bách (bố Th&ac?rc;n - PV) cũng ch?ều theo ý con.

    Tờ mờ sáng &oc?rc;ng dắt con ra ph?&ec?rc;n chợ gần nhà để con tự mưu s?nh k?ếm sống. "Tuy mắt kh&oc?rc;ng nh&?grave;n thấy nhưng em ăn mặc "lịch sự" đ? đứng chững chạc, em vừa hát, vừa cầm b&oc?rc; x?n t?ền mọ? ngườ?, một số ngườ? ngợ ngợ kh&oc?rc;ng t?n họ cho là em g?ả vờ mù. Có ngườ? đưa ch&ac?rc;n ra ngáng kh?ến em lăn đùng ra đó rồ? mớ? cho và? đồng bạc lẻ", anh Th&ac?rc;n nhớ lạ? những ngày đầu bắt đầu vào nghề.

    Đ? hát được và? năm, anh cũng t&?acute;ch cóp được số t?ền nhỏ định sửa sang lạ? ng&oc?rc;? nhà cho đỡ dột nát th&?grave; một ta? họa lạ? ập đến. Bố anh ốm, bao nh?&ec?rc;u vốn l?ếng đều dồn vào để chữa bệnh cho bố nhưng bệnh t&?grave;nh chẳng những kh&oc?rc;ng thuy&ec?rc;n g?ảm mà ngày càng trở nặng rồ? qua đờ? kh? trong g?a đ&?grave;nh chẳng còn nổ? thứ g&?grave; đáng g?á. Buồn b&at?lde;, đau đớn kh? bố đ&at?lde; mất nhưng anh lạ? càng phả? cố gắng nh?ều hơn để tự nu&oc?rc;? th&ac?rc;n và ngườ? mẹ g?à yếu.


    Mang k?ếp cầm ca, b&oc?rc;n ba hát dạoKh? hỏ? về cá? nghề h?ện tạ? mà anh đang làm để k?ếm sống ra sao, Th&ac?rc;n hào hứng đưa 5 đầu ngón tay ra lẩm nhẩm, “mấy ngày gần đ&ac?rc;y đều đ&at?lde; có lịch k&?acute;n, từ hát ở chợ cho đến đám cướ?, đám xóm. A? gọ? là t&oc?rc;? đều hát cả, chỉ mong được đưa t?ếng hát của m&?grave;nh đến mọ? ngườ? th&oc?rc;?. ” – Th&ac?rc;n t&ac?rc;m sự.

    Nghe con ngồ? nhẩm t&?acute;nh lịch làm v?ệc, bà Đặng Thị Đào (mẹ Th&ac?rc;n - PV) cũng vừa nh&?grave;n hồ hở? khoe: "Nó nó? thật đó, bận đ? suốt ngày, bữa th&?grave; đ? hát tuy&ec?rc;n truyền, bữa đ? hát đám cướ?, lúc rảnh rỗ? th&?grave; ra chợ hát.... k?ếm t?ền vừa nu&oc?rc;? nó lạ? th&ec?rc;m cả t&oc?rc;?, khắp vùng n? kh&oc?rc;ng a? mà kh&oc?rc;ng b?ết đến nó. Nó bắt đầu ngày làm v?ệc từ mờ sáng và đ? cho đến nửa đ&ec?rc;m mớ? về. Mà cứ thế một m&?grave;nh nó, kh&oc?rc;ng phả? nhờ a? dẫn dắt đ? cả. Cứ cho cá? địa chỉ là Th&ac?rc;n đ? đến đúng chỗ đó”.

    Từ cuộc sống mưu s?nh ở các ph?&ec?rc;n chợ gần nhà, dành dụm được một &?acute;t t?ền, anh bắt đầu lập cho m&?grave;nh một kế hoạch làm ăn là phả? đ? các chợ lớn hơn nữa, nơ? có nh?ều ngườ? qua lạ?. "hát su&oc?rc;ng bằng m?ệng rát khản cổ về nhà nằm l?ệt kh&oc?rc;ng ăn uống ch? được n&ec?rc;n t&oc?rc;? quyết định đầu tư mấy trăm ngàn đ? hát t&?acute;ch góp được để mua cá? loa hát cho khỏe m?ệng.

    Rồ? còn bán th&ec?rc;m yến lúa nữa mua một cá? đà? Rad?o để về hát theo. Có đà?, có loa, t&oc?rc;? thường xuy&ec?rc;n lu? tớ? các ph?&ec?rc;n chợ đ&oc?rc;ng ngườ? để hát mà kh&oc?rc;ng muốn về”. Cũng từ đ&ac?rc;y, cá? b?ệt danh "Th&ac?rc;n MC" vớ? g?ọng hát vàng cũng nổ? l&ec?rc;n theo các đám cướ? trong làng, ngoà? x&at?lde;. Ngườ? ta b?ết đến anh kh&oc?rc;ng chỉ là một ngườ? mù hát xẩm, hát nhạc vàng mà còn là một dẫn chương tr&?grave;nh "MC" trong các đám cướ? ở qu&ec?rc;. Ở làng qu&ec?rc;, mỗ? kh? có đám cướ? là ngườ? ta mờ? thu&ec?rc; anh đến hát. "đám cướ? có m?cro xịn, có đàn, có nhạc, hát th&?acute;ch lắm. Hát xong, ăn uống no n&ec?rc; có th&ec?rc;m t?ền về mua băng đĩa nữa"- anh Th&ac?rc;n t&ac?rc;m sự.

    Vớ? tr&?acute; nhớ cực tốt, mỗ? kh? có bà? hát mớ? ra đờ? là anh mua băng về cho vào đà? hát một lần là lần sau anh thuộc và hát lạ? đúng nhạc răm rắp. Anh hát được đủ các thể loạ?: nhạc trẻ, nhạc vàng, nhạc xẩm... v&?grave; thế mà g?ờ đ&ac?rc;y lịch "đ? hát" của anh lu&oc?rc;n kh?n kh&?acute;t vào các ngày.

    "Th&ac?rc;n mù hát hay như đà?..."

    Cuộc đờ? lấy đ? của anh đ&oc?rc;? mắt nhưng bù lạ? anh lạ? có một năng kh?ếu bẩm s?nh, anh kh&oc?rc;ng những có một tr&?acute; nhớ s?&ec?rc;u phàm mà còn có g?ọng hát "vàng" say m&ec?rc; lòng ngườ?. Chúng t&oc?rc;? thực sự đ&at?lde; lặng ngườ? kh? nghe anh Th&ac?rc;n hát. Cũng đúng vậy th&oc?rc;?, ngườ? làng thường khen v&?acute; von "Th&ac?rc;n MC hát hay như đà?". Tuy kh&oc?rc;ng có đ?ều k?ện để mua đàn gh? ta học nhưng các bà? hát, các thể loạ? nhạc anh đều thể h?ện răm rắp. Kh&oc?rc;ng chỉ đ? hát ở chợ, ở đám cướ? mà anh thường xuy&ec?rc;n được các x&at?lde; mờ? về các trường học hát tuy&ec?rc;n truyền cho ngườ? khuyết tật. Nghe t&oc?rc;? hát họ th&?acute;ch lắm. A? cũng khen cả...",  anh Th&ac?rc;n tự hào.

     Các ph?&ec?rc;n chợ, đám cướ?,lễ lạt là “đất d?ễn" ca hát đố? vớ? Nguyễn Đ&?grave;nh Th&ac?rc;n nhằm có t?ền tự nu&oc?rc;? bản th&ac?rc;n và nu&oc?rc;? mẹ g?à đau ốm ở nhà.

    Hơn 34 tuổ? đờ?, 27 năm sống trong cảnh mù lòa, Nguyễn Đ&?grave;nh Th&ac?rc;n Th&ac?rc;n b?ết ph&?acute;a trước cuộc đờ? m&?grave;nh đang còn rất nh?ều khó khăn nhưng anh vẫn lu&oc?rc;n sống lạc quan y&ec?rc;u đờ?. Ngày ngày tr&ec?rc;n tay ch?ếc loa nén, anh một m&?grave;nh nay đ&ac?rc;y ma? đó đem t?ếng hát đ? khắp các khu chợ, làng qu&ec?rc; để hành nghề.

    T?ếng hát của anh kh&oc?rc;ng chỉ làm đắm say lòng ngườ?, mà anh hát còn để nu&oc?rc;? bản th&ac?rc;n m&?grave;nh và ngườ? mẹ g?à hơn 70 tuổ? ốm yếu ở nhà. "Cuộc đờ? m&?grave;nh cũng g?ống như hạt mưa anh ạ, hạt rơ? tr&ec?rc;n má? nhà, hạt dướ? nền đất vậy. Sống tr&ec?rc;n đờ? này có ngườ? sướng ngườ? khổ, m&?grave;nh tự b?ết sống lạc quan là được rồ?" - Ch?a tay chúng t&oc?rc;? anh nó? về tr?ết lý cuộc đờ? là vậy và chỉ mong rằng có đủ sức khỏe để t?ếp tục đ? hát t?ếp...

                                                                                                                                                                  K.L (Thực h?ện) - ĐSPL 
    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/chang-trai-mu-mang-kiep-cam-ca-vuot-len-so-phan-a828.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan