(ĐSPL) – Đến cả cái tã mà nó cũng vụng về không biết quấn cho con, tôi chán ngán quá bảo nó “Làm mẹ mà không biết chăm con thì đẻ con ra làm gì?”
Chào độc giả mục Tâm sự! Tôi biết khi nói những lời này ra, nhiều người sẽ cho rằng tôi là một bố chồng đay nghiệt, thích soi mói cuộc sống của con dâu nhưng nếu không được dãi bày ra, chắc tôi hết chịu nổi.
Vợ tôi mất sớm, khi con trai tôi mới lên 10 tuổi còn đứa con gái mới lên 6. Tôi một mình sống cảnh gà trống nuôi con, không đi bước nữa, phần vì tôi không thể quên được vợ, phần vì không muốn các con tôi sống cảnh dì ghẻ - con chồng.
Các con tôi khôn lớn, trưởng thành và có nghề nghiệp cả. Thằng cả làm ở một cơ quan nhà nước trong thành phố, con em thì làm giáo viên ngay gần nhà. Tôi cảm thấy khá hài lòng với các con của mình. Tuy chúng không có mẹ dạy bảo nhưng đứa nào cũng biết làm việc nhà giúp bố.
Rồi thằng cả lấy vợ. Vợ nó cũng người thành phố, cùng quê cả, nhưng nó cũng mất mẹ từ sớm, bố nó đi bước nữa, đến bà thứ ba mới thôi. Ngày về ra mắt, nghe nó kể hoàn cảnh đáng thương lắm. Tôi hiểu vì các con tôi cũng thiếu tình mẹ từ bé mà.
Nhưng từ lúc nó về làm dâu, sống trong nhà thì tôi hết chịu nổi. Mang tiếng có con dâu mà tôi còn mệt hơn. Nó không biết làm gì, nấu ăn thì bữa sống bữa chín, canh nấu nhạt thếch, đồ ăn lúc cháy lúc còn đỏ máu, nhiều lần tôi bảo nó cố học một khóa nấu ăn nhưng mãi nó chẳng khá lên được. Nó viện cớ làm kinh doanh, đi tối ngày, sáng mở mắt đã đi, tối đen mới về lấy đâu thời gian mà đi học nấu ăn.
Tôi tức quá bảo: “Thế thì vợ chồng mày ra ngoài mà sống. Tao không dư sức đi hầu hạ thứ con dâu mất nết như chúng mày”. Ảnh minh họa. |
Thằng con tôi cũng chiều vợ. Đáng nhẽ vợ không biết làm thì phải dạy bảo, đằng này nó lại biểu tôi, bố về hưu rồi, tranh thủ ở nhà nấu nướng giúp vợ con cũng được, vợ con đi làm vất vả như thế về làm sao mà làm hết đủ việc nhà chứ.
Tôi nghe mà uất lắm. Tôi nuôi nó lớn bao năm nó không thương, đi thương con vợ nó mới cưới có mấy hôm.
Rồi con dâu tôi mang bầu. Tôi lại càng phải hầu hạ chúng nó nhiều hơn. Trước nấu ăn cho chúng nó về đủ mệt rồi, giờ còn thêm dọn nhà, dọn phòng, chuẩn bị bữa sáng cho vợ chồng chúng nó. Hàng xóm bên cạnh ai cũng bảo thấy chướng mắt khi một ông già đi phục vụ con trẻ, thế mà chúng không biết suy nghĩ còn chây lười, bỏ đống cho tôi.
Ngày nó sinh con, tưởng nó là phụ nữ, không biết việc nhà thì cũng phải có kiến thức cơ bản chăm sóc con, đằng này đến cả cái tã nó cũng không biết quấn cho con. Thế là từ khâu mặc áo, quấn tã, lau rửa lại vào tay tôi với con gái tôi cả. May mà lúc đó con gái tôi chưa lấy chồng, không thì tôi còn đi hầu cả đổ phân, làm lò xông cho nó.
Cháu tôi mới được 3 tháng, không hiểu nó có thương con không mà đòi đi làm luôn. Mà nhà tôi có thiếu thốn gì đâu chứ. Nhà cửa đã xây bề thế, tiền ăn hàng tháng, tiền sinh hoạt phí vợ chồng nó đưa cho tôi có vài triệu gọi là, còn đâu tôi chu cấp cho hết. Thế là tôi lại chuyển từ làm ông sang “làm mẹ” cháu luôn. Từ thay tã đến pha sữa, tắm rửa cho cháu, tôi làm tất. Con dâu tôi từ lúc sinh ngày càng béo rửng mỡ ra, về chỉ mỗi việc ăn cũng không nên thân.
Đến ngày hôm qua thì tôi hết chịu nổi. Nó đi làm về, tắm rửa vứt cả đống quần áo đó không thèm cho vào máy giặt. Ăn xong bát đũa cũng không chịu dọn mà chạy tót lên phòng nằm ngủ. Tôi thấy thế tức quá lên bảo: “Con làm dâu mà sao không có chút ý tứ, lòng tự trọng nào cả. Đến cả bát, cả quần áo mà cũng chất đống để đó con không thấy chướng mắt với bố ư? Bố già rồi, như người ta được nghỉ ngơi, được con dâu hầu hạ. Còn con thì đến cả con cũng không biết chăm. Chỉ biết mỗi việc đẻ thôi à?”
Thế mà nó cuồng lên cãi lại “Ngày trước ở nhà dì con làm cho cả, mà có mấy việc nhà sao bố cứ kêu ca mãi như thế. Con đi làm đã mệt lắm rồi, về còn nghe bố chì chiết thế thì sống sao được.”
Tôi tức quá bảo: “Thế thì vợ chồng mày ra ngoài mà sống. Tao không dư sức đi hầu hạ thứ con dâu mất nết như chúng mày”.
Hôm sau mặt nó hầm hầm dọn hành lý dắt con đi thật. Con trai tôi không hiểu nó nghe vợ nó kể thế nào mà cũng kéo đồ đi không thèm chào tôi một câu.
Tôi thực sự thấy đau lòng lắm. Chúng nó đi nhà cửa trống trơn, không còn tiếng cười đùa của thằng cháu nữa, tôi nhớ nó lắm. Nhưng con dâu tôi quá quắt quá. Liệu tôi làm như vậy có sai không? Tôi có nên gọi chúng nó về hay không? Hay tôi cứ cho chúng nó ra ở riêng, xem thử sống tự lập được bao lâu?