(ĐSPL) - Ngoài những tiếng đồn “con ấy là gái làng chơi, con ấy có còn gì nữa đâu…” vang khắp nơi, người ta còn nói Minh là cô gái “hai năm ba chồng mà không có con”. Cô đau đớn, dằn vặt, muốn chết mà không thể.
Minh xuất thân từ gái làng chơi, khác với những cô gái khác, Minh bước chân vào con đường này là tự nguyện, là do thói ăn chơi, muốn nhàn hạ, không phải làm mà vẫn có tiền nên cô quyết buông thân vào chốn ồn ào. Giá mà vì gia đình, vì hoàn cảnh khó khăn nên mới phải bước vào con đường cùng này thì cô còn có thể nhận được sự cảm thông của mọi người. Đằng này, cô trắng trợn quá… để rồi những năm tháng về sau cô phải hối hận.
Trước đây Minh cũng là cô gái ngoan trong gia đình, lại may mắn có được nhan sắc xinh đẹp, thông minh. Khi đó ai cũng nghĩ Minh sẽ là niềm tự hào của gia đình, nào ngờ càng lớn Minh càng thay tính đổi nết, coi nhan sắc là vốn tự có nên chểnh mảng học hành, sa chân vào chốn ăn chơi, lêu lổng.
Lúc đầu chỉ là những buổi trốn học, đua đòi bạn bè quán xá, nhà hàng, rồi đến quán bar… rồi cũng từ đó đường học của Minh cũng đứt gánh giữa đường. Cha mẹ cô cũng hết cách với con gái, đánh mắng có, phân giải cũng có. Cuối cùng hai ông bà đành buông xuôi, coi như không có đứa con gái này.
Hơn 5 năm lưu bạt bên ngoài, dấn thân vào chốn làng chơi, từ khách chơi Minh cũng nhanh chóng trở thành “gái” phục vụ đủ các kiểu người. (Ảnh minh họa). |
Hơn 5 năm lưu bạt bên ngoài, dấn thân vào chốn làng chơi, từ khách chơi Minh cũng nhanh chóng trở thành “gái” phục vụ đủ các kiểu người, từ già đến trẻ, từ người giàu có đến kẻ bần hàn cô chẳng từ, chỉ cần có tiền là cô chiều. Tiền kiếm được Minh bỏ hết vào những cuộc ăn chơi, đàn đúm chứ có phòng thân được chút nào đâu.
Là con gái cũng giống như hoa, có nở có tàn, hoa càng đẹp càng dễ tàn. Ngày một ngày hai trôi đi nhan sắc của Minh không còn được như lúc ban đầu, làn da trắng căng đầy sức sống ngày nào nay trở nên sần sùi, nhăn nheo. Nếu tháo bỏ những lớp phấn dày cộp ấy xuống thì khó ai có thể nhận ra đó là bé Minh của ngày nào.
Sau 5 năm buông thả bản thân, cuối cùng cô gái làng chơi ấy cũng chọn con đường dừng lại. Cô đồng ý kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi, thế nhưng hậu quả của những năm tháng ăn chơi khiến cô mất đi quyền làm mẹ. Người đàn ông ấy cưới cô những mong cô có thể sinh cho ông ta một đứa con trai. Chẳng vì thế mà sau khi biết cô không thể có con gã chồng bội bạc ấy thường xuyên hành hạ, đánh đạp cô. Sau 3 tháng kết hôn chính tay cô phải ký vào tờ đơn ly dị.
Những ngày về sau Minh lại tiếp tục trở về với “công việc” của mình, vui lòng khách đến vừa lòng khách đi. Những tháng ngày sau này cô luôn mơ ước có được một công việc tử tế, một gia đình nhỏ có chồng, có con. Ước mơ ấy sẽ chẳng khó khăn gì với một người con gái bình thường, nhưng với gái làng choi như cô thì khó lắm.
Sau khi ly hôn được gần nửa năm Minh lại tiếp tục lên xe hoa với một người đàn ông khác. Cô nghĩ, cuộc đời này không có con thì ít nhất cũng phải có chồng, hơn thế người đàn ông này lại luôn miệng nói không cần cô phải sinh con, anh ta chỉ cần có một người vợ để sẻ chia. Nói đến đây Minh hạnh phúc lắm, cô luôn tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng cuộc hôn nhân thứ hai này cũng nhanh tàn, chưa đầy 4 tháng cô chấp nhận xách va li ra khỏi nhà chồng.
Kể đến lí do thì cũng thật bi hài. Chồng cô là gã gay, anh ta lấy cô về chỉ để che mắt thiên hạ, và làm hài lòng gia đình. Nhưng sau khi biết cô là gái làng chơi, gia đình chồng đối xử với cô chẳng khác gì người ăn kẻ ở. Cô không chịu được đành chủ động ly hôn.
Cô đau đớn quằn quai, cô trách mình, trách đời bạc bẽo. Phải chăng câu nói “gieo nhân nào gặp quả ấy” đang đổ ập đến cô. (Ảnh minh họa). |
Cuộc hôn nhân thứ 2 đổ vỡ, cô quyết định trở về nhà quỳ gối trước cha mẹ. Nhưng trái lại với suy nghĩ của cô “Cha mẹ nào cũng thương con. Người ta đánh kẻ chạy đi ai nỡ đánh người chạy lại”, cha mẹ cô một mực từ cô, không chấp nhận sự có mặt của cô trong ngôi nhà này. Cô đành ngậm ngùi ra đi. Đã nhiều lần Minh nghĩ đến chuyện tự tử “sao mình không chết quách đi, sao mình lại bước đến con đường này, mình là ai???”… nhiều lần cô suy nghĩ như vậy, nhưng cô sợ, sợ cái chết nên chỉ dám nghĩ mà không dám làm.
Sau đó, cô quyết định sẽ gắn bó với cái nghề “làm gái” này đến lúc chết, sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương, cưới xin nữa. Vậy mà gần 1 năm sau quyết định ấy lại bị lung lay bởi một tình yêu đích thực. Một chàng trai lịch lãm, thư sinh si tình cô, quyết từ bỏ tất cả để đến với cô thì trước ngày cưới một ngày người đàn ông ấy đã ra đi mãi mãi vì tai nạn. Cô đau đớn quằn quai, cô trách mình, trách đời bạc bẽo. Phải chăng câu nói “gieo nhân nào gặp quả ấy” đang đổ ập đến cô.
Từ đó, ngoài những tiếng đồn “con ấy là gái làng chơi, con ấy có còn gì nữa đâu…” vang khắp nơi, người ta còn nói Minh là cô gái “hai năm ba chồng mà không có con”. Cô đau đớn, dằn vặt, muốn chết mà không thể.
HOÀNG THÙY
Xem thêm video:
[mecloud]AAlGPEf9io[/mecloud]