Nhờ có vụ gãy g?ường ấy mà tô? quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hã? kh? về quê chồng mỗ? dịp Tết nữa.
Cướ? nhau xong chúng tô? đ? hưởng tuần trăng mật rồ? về nhà r?êng dướ? thành phố ở. Tết này cũng là dịp đầu t?ên tô? về nhà chồng dà? ngày. Mọ? kh? về quê thăm bố mẹ chồng rồ? đ? luôn trong ngày vợ chồng tô? cũng chưa ngủ lạ? đêm nào cả. Về lần này bố chồng tô? hăm hở khoe đã dọn cá? nhà ngang để vợ chồng tô? ngủ mấy ngày Tết. Thấy bố chồng nó? thế tô? nghĩ bụng chắc mọ? thứ cũng đâu vào đấy rồ? và cũng yên tâm phần nào.
Tô? không phả? cành cao đà? các gì nhưng đúng là ở quê vớ? thành phố hoàn cảnh và cách sống khác nhau nh?ều quá, tô? phát hoảng vì cá? g?ường mà vợ chồng tô? phả? ngủ mấy hôm Tết, g?ường gì mà nhìn vừa cũ, vừa ọp ẹp. Mớ? chỉ mình tô? ngồ? lên thô? mà đã nghe thấy t?ếng cót két rồ?, huống hồ là ha? vợ chồng. Đã thế g?ường lạ? không có đệm thì làm sao mà ngủ được. Nghĩ thế tô? chau mày lạ?, có lẽ chồng tô? b?ết ý nên nắm chặt tay tô? ra h?ệu thông cảm.
Nhưng nhờ có vụ gãy g?ường ấy mà tô? quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hã? kh? về quê chồng mỗ? dịp Tết nữa. (ảnh m?nh họa) |
Tô? nghĩ bụng: thô? thì nhập g?a tùy tục, ngườ? ta sống được thì mình cũng cố gắng vậy, đây lạ? là cá? Tết đầu t?ên về nhà chồng, tô? không muốn bố mẹ chồng có ấn tượng không tốt về mình. Nhưng nghĩ thế thô? nhưng tô? vẫn ấm ức lắm. Lúc ấy tô? nhớ nhà mình dướ? thành phố vô cùng, tô? chỉ ước được đặt lưng xuống đệm ấm ngủ một g?ấc thật ngon lành. Ở quê cá? gì cũng cũ, cá? gì cũng th?ếu, tô? khó khăn lắm mớ? không khóc.
Tố? đến sau kh? được chồng dỗ dành, tô? cũng bớt tủ? thân phần nào. Vợ chồng mớ? cướ? nên chồng tô? đêm nào cũng muốn "yêu" vợ, lúc ấy tô? cũng không còn tỉnh táo để nhận ra cá? g?ường không có đệm, cũ kỹ nữa, chúng tô? trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm g?ác rạo rực của ha? đứa làm chúng tô? quên hết mọ? thứ xung quanh, đang lúc cao trào thì bỗng" rắc, rắc" sau đó là t?ếng "rầm" chúng tô? bàng hoàng nhận ra là một chân g?ường đã bị gãy.
T?ếng động quá to làm bố mẹ chồng tô? ở nhà trên cũng nghe thấy, ông bà chạy xuống chỗ chúng tô? gõ cửa, chúng tô? luống cuống vơ vộ? đám quần áo và mặc vào. Tô? chạy ra mở cửa, mẹ chồng tô? bật đ?ện lên và hỏ? xem có chuyện gì vớ? chúng tô? không. Chưa hết bàng hoàng vì bị gãy g?ường lúc đang sung thì, tô? g?ật mình nhìn xuống thì thấy tô? đang mặc quần của chồng và chồng tô? thì tất nh?ên là đang mặc quần của tô?.
Mẹ chồng tô? nhìn khung cảnh có lẽ bà đã h?ểu chuyện rồ? cườ? khúc khích dắt tay bố chồng tô? đ? lên nhà không quên dặn chồng tô? mang mấy hòn gạch ở bờ sân vào kê lạ? ngủ t?ếp rồ? ma? sửa sau.
Tô? đóng cửa vào, ha? vợ chồng tô? nhìn nhau mà vừa xấu hổ lạ? vừa buồn cườ?, lúc ấy tô? nghĩ bụng không b?ết sáng hôm sau nhìn bố mẹ chồng thế nào đây, xấu hổ không để đâu cho hết.
May mà mẹ chồng tô? cũng là ngườ? tâm lý, sáng hôm sau bà co? như không có chuyện gì xảy ra nên tô? cũng đỡ thấy xấu hổ hơn. Còn chồng tô? sáng hôm sau thì hì hụ? đ? đóng lạ? chân g?ường. Anh nó? vu? vớ? tô?: "Anh chắc chắn đóng lạ? cả bốn chân rồ? vợ yêu ạ" rồ? cườ? hóm hỉnh.
Bây g?ờ nghĩ lạ? tô? vẫn thấy xấu hổ vì ph? vụ gãy chân g?ường bất đắc dĩ đó.
Nhưng nhờ có vụ gãy g?ường ấy mà tô? quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hã? kh? về quê chồng mỗ? dịp Tết nữa.
Tô? cảm thấy thêm yêu mến và trân trọng những con ngườ? thôn quê chân chất, g?ản gị và đầy đáng yêu. Tô? thấy mình thật may mắn kh? được làm dâu "nhà quê".
Theo Dân V?ệt