Trả? qua bao vất vả và cố gắng, nay t&oc?rc;? cũng có một chút gọ? là bước đầu tr&ec?rc;n con đường thành c&oc?rc;ng, trưởng phòng của một c&oc?rc;ng ty nhỏ ở tuổ? 27. T&oc?rc;? ch?a tay mố? t&?grave;nh đầu kh? 22 tuổ?, dù chẳng nh?ều kỷ n?ệm nhưng t&oc?rc;? lạ? kh&oc?rc;ng thể qu&ec?rc;n và y&ec?rc;u a? khác. Bở? t&oc?rc;? vốn là ngườ? sống nộ? t&ac?rc;m, y&ec?rc;u a? thường chú trọng về t&?grave;nh cảm và sự sẻ ch?a. Trong suốt những năm t?ếp theo, t&oc?rc;? chỉ chú t&ac?rc;m vào c&oc?rc;ng v?ệc và phấn đấu sự ngh?ệp mà bỏ qua những t&?grave;nh cảm khác, cho đến ngày t&oc?rc;? gặp anh. Kh? ấy t&oc?rc;? 25 tuổ?, t&oc?rc;? hồn nh?&ec?rc;n, v&oc?rc; tư, y&ec?rc;u đờ? và đầy nh?ệt huyết. Kh? ấy, anh mớ? ch?a tay mố? t&?grave;nh 6 năm, anh bị ngườ? y&ec?rc;u bỏ và rất suy sụp, t&oc?rc;? đ&at?lde; động v?&ec?rc;n anh, nó? chuyện và làm anh cườ? mỗ? ngày. T&oc?rc;? quan t&ac?rc;m anh bằng t&?grave;nh cảm ch&ac?rc;n thành nhất. Có lẽ là do con ngườ? t&oc?rc;? lu&oc?rc;n muốn g?úp đỡ ngườ? khác, v&oc?rc; tư kh&oc?rc;ng suy nghĩ, có lẽ thế mà anh đ&at?lde; có t&?grave;nh cảm vớ? t&oc?rc;?.
Ngày tháng qua đ?, t&oc?rc;? và anh đ&at?lde; thành ngườ? y&ec?rc;u của nhau, chúng t&oc?rc;? có nhau như h&?grave;nh vớ? bóng, tưởng chừng như kh&oc?rc;ng thể sống th?ếu nhau. Anh thành lập doanh ngh?ệp, t&oc?rc;? lạ? tốt ngh?ệp chuy&ec?rc;n ngành kế toán, và v?ệc kế toán của c&oc?rc;ng ty anh t&oc?rc;? đều đảm nh?ệm hết, mà anh kh&oc?rc;ng phả? lo lắng bất kỳ v?ệc g&?grave;. Chúng t&oc?rc;? cũng có những g?ận hờn và h?ểu lầm, có lúc t&oc?rc;? đ&at?lde; muốn bu&oc?rc;ng tay, nhưng anh lạ? n&?acute;u kéo t&oc?rc;? lạ?. Y&ec?rc;u nhau được một thờ? g?an, anh có ý định muốn cướ? t&oc?rc;?, nhưng kh? đó, t&oc?rc;? vẫn còn muốn phấn đấu sự ngh?ệp, vẫn chưa thực sự muốn bị ràng buộc... n&ec?rc;n t&oc?rc;? đ&at?lde; từ chố? và nó? vớ? anh về những dự định của m&?grave;nh, tất cả cũng chỉ là v&?grave; tương la? của ha? đứa.
T&oc?rc;? và anh cứ đ? b&ec?rc;n nhau như vậy, rồ? c&oc?rc;ng v?ệc của anh kh&oc?rc;ng được tốt, t&oc?rc;? đ&oc?rc;? kh? cũng trẻ con, và làm nũng, vậy là chúng t&oc?rc;? ch?a tay sau hơn 1 năm y&ec?rc;u nhau. Suốt thờ? g?an xa nhau, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng hề l?&ec?rc;n lạc, t&oc?rc;? cũng chuyển c&oc?rc;ng tác xuống Hà Nộ?, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng h?ểu tạ? sao t&oc?rc;? lạ? làm như vậy. Trước đ&ac?rc;y, y&ec?rc;u anh, t&oc?rc;? vẫn làm ở gần nhà, cách Hà Nộ?, nơ? anh làm v?ệc. G?ờ kh? ch?a tay t&oc?rc;? lạ? chuyển c&oc?rc;ng tác xuống đ&ac?rc;y. T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng hề cho anh b?ết. T&oc?rc;? lúc nào cũng mạnh mẽ và tự lập, một th&ac?rc;n một m&?grave;nh nơ? đất khách qu&ec?rc; ngườ?, nhưng t&oc?rc;? vẫn cố gắng và sống thật tốt, thật vu? vẻ.
Rồ? đến một ngày, anh quay lạ?, anh nó? vớ? t&oc?rc;? anh làm ăn thua lỗ rất nh?ều, nợ nần rất nh?ều. Anh rất sợ, và kh&oc?rc;ng còn cách nào đề g?ả? quyết được nữa, t&oc?rc;? đ&at?lde; nó? t&oc?rc;? sẽ g?úp anh, dù kh&oc?rc;ng còn y&ec?rc;u nhau nhưng t&oc?rc;? cũng sẽ g?úp anh g?ống như một ngườ? bạn, như trước đ&ac?rc;y t&oc?rc;? đ&at?lde; g?úp anh. T&oc?rc;? mang b&?grave;a đỏ nhà m&?grave;nh đ? cắm ng&ac?rc;n hàng để vay t?ền, nhưng khoản vay quá &?acute;t, và vào dịp cuố? năm n&ec?rc;n ng&ac?rc;n hàng kh&oc?rc;ng muốn g?ả? ng&ac?rc;n, n&ec?rc;n chúng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng vay được t?ền.
Thờ? g?an đó thực sự khó khăn vớ? chúng t&oc?rc;?. Có những kh? anh kh&oc?rc;ng có một đồng nào trong tú?, t&oc?rc;? cũng sẵn sàng bỏ những đồng t?ền cuố? cùng của m&?grave;nh cho anh. Cuộc sống khó khăn nhưng sao hạnh phúc quá. Một lần nữa chúng t&oc?rc;? lạ? có ý định làm đám cướ?, dù g?a đ&?grave;nh anh và g?a đ&?grave;nh t&oc?rc;? đều kh&oc?rc;ng mấy ủng hộ chúng t&oc?rc;?. Và một lần nữa lạ? kh&oc?rc;ng thành, c&oc?rc;ng v?ệc của anh cứ gặp hết trắc trở này đến trắc trở khác, anh còn trẻ, có thể do quá ham m&ec?rc; làm g?àu mà kh&oc?rc;ng suy t&?acute;nh được rủ? ro. T&oc?rc;? cũng kh&oc?rc;ng b?ết từ bao g?ờ t&oc?rc;? và anh kh&oc?rc;ng còn nó? chuyện c&oc?rc;ng v?ệc vớ? nhau nữa, ngoà? những v?ệc b&?grave;nh thường ở c&oc?rc;ng ty, l?&ec?rc;n quan đến ng&ac?rc;n hàng và thuế vụ, chúng t&oc?rc;? cứ dần xa nhau.
Những ngày tháng t&oc?rc;? làm g?úp anh, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng đò? một đồng lương nào, cũng như lấy một đồng t?ền nào của anh. Kh? t&oc?rc;? ốm và phả? đ? mổ, anh đ&at?lde; bỏ ra mấy tr?ệu t?ền v?ện ph&?acute; cho t&oc?rc;?, và chăm sóc t&oc?rc;? rất tốt, anh lo lắng cho t&oc?rc;? còn hơn t&?acute;nh mạng của m&?grave;nh. T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng phả? th?ếu t?ền để kh&oc?rc;ng thể ch? trả cho v?ện ph&?acute; của m&?grave;nh, nhưng lúc đó chúng t&oc?rc;? đ&ac?rc;u có t&?acute;nh toán đến t?ền nong, chỉ cảm thấy hạnh phúc kh? có ngườ? thực sự y&ec?rc;u thương m&?grave;nh dù m&?grave;nh bệnh tật hay ốm đau. Chúng t&oc?rc;? đ&at?lde; có những ngày tháng thật hạnh phúc, đ&at?lde; trả? qua bao khó khăn. T&oc?rc;? lạ? kh&oc?rc;ng phả? ngườ? tham vàng bỏ ng&at?lde;?, kh&oc?rc;ng phả? thấy anh khó mà t&oc?rc;? rờ? xa anh, bất cứ kh? nào anh khó khăn và t&?grave;m đến t&oc?rc;? t&oc?rc;? đều g?ang tay và đón chờ anh, dù anh có sa? trá? g&?grave; th&?grave; đều g?úp anh khắc phục.
T&oc?rc;? đ&at?lde; hy s?nh v&?grave; anh quá nh?ều. Vậy mà, kh? c&oc?rc;ng v?ệc của t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng tốt, t&oc?rc;? chỉ than v&at?lde;n và? c&ac?rc;u vớ? anh th&?grave; anh lạ? quay đ? kh&oc?rc;ng nó? hoặc khó chịu. Kh? t&oc?rc;? nghỉ v?ệc, anh cũng kh&oc?rc;ng b?ết, kh? t&oc?rc;? cần anh cho lờ? khuy&ec?rc;n cho c&oc?rc;ng v?ệc mớ? anh cũng kh&oc?rc;ng hề quan t&ac?rc;m. Vậy là t&oc?rc;? lạ? một m&?grave;nh quyết định tất cả mọ? v?ệc. Nghỉ v?ệc ở cơ quan cũ và sang một ngành nghề mớ? hoàn toàn so vớ? chuy&ec?rc;n ngành của m&?grave;nh. T&oc?rc;? th&oc?rc;ng cảm cho anh, kh&oc?rc;ng muốn anh phả? suy nghĩ, lo lắng cho t&oc?rc;?, cả g?a đ&?grave;nh t&oc?rc;? và g?a đ&?grave;nh anh, t&oc?rc;? đố? xử cũng rất chu đáo, những ngày lễ tết, t&oc?rc;? đều đ?ện thoạ? hỏ? thăm, gử? quà, nếu có đ?ều k?ện th&?grave; t&oc?rc;? lạ? sang thăm mẹ và chị gá? anh, dù c&oc?rc;ng v?ệc của t&oc?rc;? rất bận.
T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng hề đò? hỏ? anh phả? quan t&ac?rc;m t&oc?rc;?, chỉ cố gắng g?úp anh thoả? má?, nhưng h&?grave;nh như anh lu&oc?rc;n khó chịu vớ? t&oc?rc;?. Kh? đến đỉnh đ?ểm của sự chịu đựng, anh nó? v&?grave; t&oc?rc;? mà anh đen đủ?, làm v?ệc g&?grave; cũng hỏng, anh đổ lỗ? cho t&oc?rc;?. T&oc?rc;? thực sự thất vọng, một con ngườ? ch&?acute;n chắn, trách nh?ệm, một con ngườ? g?ỏ? g?ang và tà? năng đ&ac?rc;u rồ?. T&oc?rc;? có quen anh kh&oc?rc;ng? T&oc?rc;? tự hỏ? m&?grave;nh, l?ệu đ&ac?rc;y có phả? là anh? Một ngườ? có năng lực kh&oc?rc;ng bao g?ờ đổ lỗ? cho ngườ? y&ec?rc;u, hay m&ec?rc; t&?acute;n dị đoan như vậy.
T&oc?rc;? là một ngườ? chịu đựng rất g?ỏ?, trước tất cả mọ? sự v?ệc t&oc?rc;? đều b&?grave;nh tĩnh để g?ả? quyết. T&oc?rc;? đ&at?lde; quyết định rờ? xa anh, t&oc?rc;? đ&at?lde; chịu đựng quá nh?ều tổn thương rồ?.
T&oc?rc;? cảm thấy nhẹ lòng hơn. Vậy mà, chỉ sau một tuần ch?a tay, t&oc?rc;? b?ết t?n m&?grave;nh có tha?, đúng là ngang trá?. T&oc?rc;? báo t?n cho anh đúng ngày s?nh nhật anh. Anh choáng váng, t&oc?rc;? b?ết anh sẽ phản ứng như thế nào, b?ết anh muốn như thế nào, nhưng t&oc?rc;? vẫn cố gắng để anh trở lạ? là con ngườ? thật của anh, một ngườ? có trách nh?ệm. Anh chăm sóc t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng được tốt lắm, nhưng cũng kh&oc?rc;ng đến nỗ? bỏ mặc t&oc?rc;? trong suốt ba tháng đầu. Cả t&oc?rc;? và anh, ngườ? th&?grave; muốn g?ữ lạ? đứa trẻ, ngườ? lạ? muốn bỏ nó, ha? ngườ? cứ cố gắng để thuyết phục nhau. Mẹ t&oc?rc;? b?ết chuyện, anh đ&at?lde; l&ec?rc;n nó? chuyện vớ? mẹ và hứa sẽ về nó? chuyện vớ? g?a đ&?grave;nh anh. Nhưng cuố? cùng th&?grave; là t&oc?rc;? phả? nó?, t&oc?rc;? đ&at?lde; cố gắng để mọ? ngườ? h?ểu, nhưng chị gá? anh, mẹ anh, g?ờ th&?grave; là bố anh, kh&oc?rc;ng h?ểu anh đ&at?lde; nó? g&?grave; vớ? họ, để họ nghĩ t&oc?rc;? là một đứa xấu xa, kh&oc?rc;ng xứng là con nhà họ.
Anh nó? mẹ anh huyết áp, bố anh bị t?m, t&oc?rc;? cũng đ&at?lde; về nhà anh nh?ều lần, t&oc?rc;? cũng b?ết sức khỏe của bố mẹ anh, n&ec?rc;n t&oc?rc;? đ&at?lde; nó? chuyện vớ? chị gá? anh trước để chị nó? vớ? mẹ, nhưng chị lạ? khuy&ec?rc;n t&oc?rc;? bỏ đứa bé, t&oc?rc;? đành phả? nó? vớ? mẹ anh, và kết cục là cũng tương tự. Anh x?n t&oc?rc;? đừng nó? chuyện này vớ? bố anh v&?grave; sợ bố anh kh&oc?rc;ng chịu được, t&oc?rc;? đồng ý, nhưng anh phả? nó? sớm vớ? bố để bố quyết định, vậy mà anh kh&oc?rc;ng nó?, anh còn đe dọa t&oc?rc;?. Anh bắt buộc t&oc?rc;? phả? bỏ đứa con, anh kh&oc?rc;ng màng đến sức khỏe của t&oc?rc;?. Sức khỏe của t&oc?rc;? đ&ac?rc;u có tốt như ngườ? khác, anh là ngườ? h?ểu r&ot?lde; nhất, rồ? sau này, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể có con, anh l?ệu có bù đắp được cho t&oc?rc;?.
T&oc?rc;? đ&at?lde; nhờ một ngườ? bạn là bác sĩ đ? cùng t&oc?rc;? về nhà bố anh để nó? chuyện, thật may là sức khỏe của cụ cũng ổn định. Đến phút cuố? t&oc?rc;? vẫn lo cho g?a đ&?grave;nh họ. Còn mẹ t&oc?rc;?, g?a đ&?grave;nh t&oc?rc;? th&?grave; héo mòn, t&oc?rc;? chua xót kh? nh&?grave;n mẹ t&oc?rc;?. T&oc?rc;? phả? làm sao để g?a đ&?grave;nh m&?grave;nh kh&oc?rc;ng bị ta? t?ếng v&?grave; t&oc?rc;?. Hy vọng cuố? cùng của t&oc?rc;? là bố anh có thể khuy&ec?rc;n nhủ anh, nhưng g?ờ, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng h?ểu anh đ&at?lde; nó? những g&?grave;, để kh?ến cả g?a đ&?grave;nh anh ghét bỏ t&oc?rc;? như vậy, hay họ muốn g?ũ bỏ trách nh?ệm?
Một m&?grave;nh bụng mang dạ chửa, t&oc?rc;? thương đứa con sắp tớ? kh&oc?rc;ng có cha và lo lắng những đ?ều t?ếng mà g?a đ?nh t&oc?rc;? phả? chịu
Tạ? sao con ngườ? lạ? sống mà kh&oc?rc;ng có chút t&?grave;nh ngườ? nào như vậy chứ. Bỏ đứa con th&?grave; kh&oc?rc;ng đành lòng, con t&oc?rc;? đ&at?lde; được 20 tuần tuổ?, hàng ngày t&oc?rc;? đều thấy nó quẫy đạp trong t&oc?rc;?, t&oc?rc;? sao có thể bỏ nó, nhưng để lạ? nó th&?grave; lạ? là cả một ngh?ệp chướng. Đáng lẽ, t&oc?rc;? được thăng chức, t&oc?rc;? lạ? có t?n vu?, sắp được đón chào một s?nh l?nh bé nhỏ, nếu t&oc?rc;? lấy chồng, th&?grave; t&oc?rc;? sẽ hạnh phúc trọn vẹn. Bao ngườ? phụ nữ hy vọng một cuộc sống như thế. Vậy mà g?ờ... T&oc?rc;? lạ? sắp trở thành một bà mẹ đơn th&ac?rc;n. T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng lo t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể nu&oc?rc;? được con. Nhưng t&oc?rc;? lo rằng con t&oc?rc;? sau này sẽ th?ếu t&?grave;nh thương của ngườ? cha, nó sẽ rất khổ, t&oc?rc;? cũng đ&at?lde; sống những ngày tháng như thế n&ec?rc;n t&oc?rc;? h?ểu rất r&ot?lde;. T&oc?rc;? b?ết phả? làm sao?
G?ờ đ&ac?rc;y anh bỏ mặc t&oc?rc;?. Kh&oc?rc;ng, kh&oc?rc;ng phả? b&ac?rc;y g?ờ mà từ kh? t&oc?rc;? mang tha? tháng thứ ba anh đ&at?lde; bỏ mặc t&oc?rc;? một th&ac?rc;n một m&?grave;nh bụng mang dạ chửa, thậm ch&?acute; t&oc?rc;? bị ngất. T&oc?rc;? ho và n&oc?rc;n cả ra máu anh cũng kh&oc?rc;ng màng, t&oc?rc;? tự hỏ? l?ệu đó có phả? anh? Số nợ của anh b&ac?rc;y g?ờ là gần 1 tỷ, nhưng t&oc?rc;? h?ểu trong làm ăn k?nh doanh th&?grave; thua lỗ là đ?ều kh&oc?rc;ng tránh khỏ?, chỉ cần m&?grave;nh kh&oc?rc;ng bị suy sụp. Kh&oc?rc;ng ngừng phấn đấu th&?grave; mọ? v?ệc sẽ dần dần được g?ả? quyết, hơn thế nữa anh lạ? là ngườ? có năng lực, chỉ có đ?ều anh suy nghĩ quá t?&ec?rc;u cực, đến nỗ? anh xa lánh cả g?a đ&?grave;nh, xa lánh cả mẹ con t&oc?rc;?. T&oc?rc;? h?ểu và th&oc?rc;ng cảm, nhưng anh lạ? đố? xử vớ? t&oc?rc;? quá tàn nhẫn. Vậy mà t&oc?rc;? vẫn hy vọng có thể lay chuyển được anh, hy vọng g?a đ&?grave;nh anh thương con, thương cháu. Nhưng h&?grave;nh như mọ? v?ệc đang bị sa? lệch hết. Tất cả những g&?grave; t&oc?rc;? cố gắng, th&?grave; lạ? bị anh phá hỏng hết, t&oc?rc;? gần như tuyệt vọng, t&oc?rc;? lo cho g?a đ&?grave;nh t&oc?rc;?, họ sẽ đố? mặt ra sao vớ? m?ệng lưỡ? x&at?lde; hộ?.
Theo Eva