Em chịu không nếu cuối tuần mình chẳng lòng vòng cà phê hay phố xá, cứ về gác bếp ở nhà, nấu một ấm trà thơm, ra ngồi bên hiên nhà chỉ nhìn nhau mà cũng thấy hạnh phúc.
Thôi về với anh, ngồi nhìn trời xanh, ngắm bầy con nhỏ. (Ảnh minh họa).
Bình yên của đời mình đâu cần phải chen chúc giữa những tòa nhà chọc trời, đâu nhất thiết phải đi nhiều nơi, ăn nhiều món. Mình về nhà, ngồi nhìn nhau uống tách trà cũng là ngon, hôn lên trán nhau cũng là sướng, chăm vườn rau, nuôi bầy gà cũng là yêu thương.
Sau này, mình bên nhau bình đạm mà nhịn nhường. Em giận hờn thì anh giả vờ thở dài rồi lặng im. Em kềm lòng chẳng đặng mà vỗ vai anh, mình quay sang nhìn nhau cười xòa như đứa trẻ. Chuyện cãi vã mong manh mà vui vẻ, mình phủi nhẹ, rồi quên.
Cuối tuần chẳng cần lũ bạn kéo nhau ra đường hay la cà hàng quán. Về vuông nhà nhỏ, chăm lũ trẻ, sống an nhàn như hai cụ già, vậy mà bình thản.
Anh sẽ gội đầu cho em mỗi sáng, mình chơi vài ván cờ vào buổi trưa, và em ngồi ở bậc cửa để hát anh nghe vào mỗi tối.
Trong tình yêu sợ nhất là lời hứa. Nào là hứa nắm tay nhau đến cuối bể cùng trời, hứa thương nhau đến cạn một đời. Mà rồi, cũng có kẻ nhớ - người quên đấy thôi.
Rời nhau ra là bỏ lỡ hết những câu hẹn ước ấy rồi. Được thì cứ ở lại với nhau thôi. Nói nhiều cũng thừa, hứa hoài cũng phí.
Đời người ngắn ngủi, mình bên nhau là đủ đầy cả rồi.
Cả tuần đi làm mệt mỏi, hai ngày ít ỏi để dành ôm em. Mà ước gì mình ở với nhau nhỉ...
Thôi về với anh, ngồi nhìn trời xanh, ngắm bầy con nhỏ
Mặc trời bão gió
Kệ người hơn thua...
Khải Vệ/Nguoiduatin