T&oc?rc;? &?acute;t nó?, &?acute;t g?ao du n&ec?rc;n đến tận lúc ra trường, đ? làm t&oc?rc;? mớ? y&ec?rc;u – anh là mố? t&?grave;nh đầu của t&oc?rc;?. Chúng t&oc?rc;? chuẩn bị làm đám cướ? vào tháng 9 này nhưng tất cả đ&at?lde; t?&ec?rc;u tan trong m&ac?rc;y khó? kh? anh b?ết t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn tr?nh. Kh? b?ết t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn tr?nh, anh đ&at?lde; ném vào mặt t&oc?rc;? lờ? th&oc?rc; bỉ và nó? hủy h&oc?rc;n mà chẳng để t&oc?rc;? lờ? g?ả? th&?acute;ch: “Tạ? sao t&oc?rc;? mất tr?nh?”. Chẳng nhẽ, tất cả những con gá? kh&oc?rc;ng còn tr?nh đều là xấu xa, tộ? lỗ? sao? Chả nhẽ, kh&oc?rc;ng còn tr?nh th&?grave; kh&oc?rc;ng được y&ec?rc;u thương, kh&oc?rc;ng được tr&ac?rc;n trọng sao? Vậy những ngườ? con gá? lỡ mất tr?nh như t&oc?rc;? sẽ thế nào, đ? đ&ac?rc;u và về đ&ac?rc;u? Chúng t&oc?rc;? sẽ kh&oc?rc;ng t&?grave;m được ngườ? y&ec?rc;u m&?grave;nh thật lòng nữa sao???
T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng bao g?ờ qu&ec?rc;n ánh mắt anh nh&?grave;n t&oc?rc;? lúc đó, đỏ au, đầy g?ận dữ, có thể ăn tươ? nuốt sống t&oc?rc;?. Anh trừng mắt nh&?grave;n vào th&ac?rc;n thể t&oc?rc;? rồ? la hét: “T&oc?rc;? cứ nghĩ c&oc?rc; là ngườ? đoan trang, sao c&oc?rc; đóng kịch g?ỏ? thế, c&oc?rc; đ&at?lde; ngủ vớ? bao nh?&ec?rc;u thằng rồ?, t&oc?rc;? là thằng thứ mấy của c&oc?rc;”, “kh&oc?rc;ng có đám cướ? nào d?ễn ra g?ữa t&oc?rc;? và c&oc?rc; nữa đ&ac?rc;u”. Anh đóng sầm cửa lạ?, bỏ mặc t&oc?rc;? ở nhà nghỉ.
Đau khổ, &ec?rc; chề t&oc?rc;? chỉ b?ết khóc, khóc và khóc. Chấp nhận vào nhà nghỉ vớ? anh v&?grave; chúng t&oc?rc;? còn 1 tháng nữa sẽ ch&?acute;nh thức là vợ chồng, anh bảo đằng nào cũng là vợ chồng, m&?grave;nh t&ac?rc;n h&oc?rc;n trước. Lúc cả ha? đ? mờ? đám cướ?, trờ? nắng nóng, mệt n&ec?rc;n chúng t&oc?rc;? vào nhà nghỉ gần đó nghỉ ngơ? và chuyện g&?grave; đến cũng đến. Lúc đó, t&oc?rc;? cũng rất lo sợ chuyện kh&oc?rc;ng có “g?ọt màu đào” tr&ec?rc;n ga trả? g?ường trắng k?a. T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng định lừa anh, t&oc?rc;? định kh? chúng t&oc?rc;? “y&ec?rc;u” xong sẽ kể cho anh nghe nhưng kh&oc?rc;ng ngờ anh lạ? g?ận g?ữ và kh&oc?rc;ng nghe t&oc?rc;? g?ả? th&?acute;ch.
t?nhyeu.jpg" alt="" />
T&oc?rc;? mất tr?nh từ hồ? còn nhỏ, tuổ? thơ dữ dộ? đ&at?lde; theo t&oc?rc;? đến tận b&ac?rc;y g?ờ, hồ? cấp 3, l&ec?rc;n đạ? học t&oc?rc;? thu m&?grave;nh lạ? như con ốc, lúc nào t&oc?rc;? cũng cảm g?ác t&oc?rc;? kh?ếm khuyết, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng g?ống những ngườ? bạn gá? khác.
Lúc t&oc?rc;? 8 tuổ?, bạn của anh tra? t&oc?rc;? đến nhà và ngủ lạ?, anh t&oc?rc;? hơn t&oc?rc;? 4 tuổ?. 8 tuổ? t&oc?rc;? b?ết g&?grave; về sự tr?nh t?ết, b?ết g&?grave; về chuyện ngườ? lớn nhưng t&oc?rc;? đ&at?lde; bị bạn của anh x&ac?rc;m hạ?. 8 tuổ? – t&oc?rc;? chưa thể h&?grave;nh dung ra được đ&ac?rc;y sẽ nỗ? đau tận cùng của ngườ? con gá?. 8 tuổ? – t&oc?rc;? đ&ac?rc;u b?ết rằng m&?grave;nh đ&at?lde; mất đ? cá? quý g?á nhất. 8 tuổ? chuyện này xảy ra, bản th&ac?rc;n t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng cảm thấy đau khổ bở? t&oc?rc;? đ&at?lde; b?ết g&?grave; đ&ac?rc;u&hell?p;.T&oc?rc;? vẫn v&oc?rc; tư hồn nh?&ec?rc;n như bao đứa trẻ khác.
Và đến lúc cuố? năm cấp 2, đầu cấp 3, t&oc?rc;? bắt đầu nhận ra rằng: M&?grave;nh kh&oc?rc;ng còn tr?nh! T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn vu? vẻ, hòa đồng cùng các bạn nữa. Cả tuổ? trẻ của t&oc?rc;?, t&oc?rc;? khép m&?grave;nh lạ?, kh&oc?rc;ng th&ac?rc;n mật vớ? bất cứ ngườ? đàn &oc?rc;ng nào. Có ngườ? nó? rằng: ch&?acute;nh t&oc?rc;? tự co? trọng cá? màng tr?nh đó th&?grave; khác cũng sẽ co? trọng th&oc?rc;?. Nhưng họ kh&oc?rc;ng trong hoàn cảnh của t&oc?rc;?, họ đ&ac?rc;u h?ểu rằng nỗ? đau t?nh thần g?ằng xé t&oc?rc;?, thỉnh thoảng cá? đ&ec?rc;m đó lạ? h?ện về trong t&oc?rc;?&hell?p;.
Tận đến lúc ra trường đ? làm, t&oc?rc;? gặp anh – cùng cơ quan vớ? t&oc?rc;?, anh đ&at?lde; đánh thức trá? t?m t&oc?rc;?. Anh cho t&oc?rc;? cảm g?ác an toàn, những cử chỉ quan t&ac?rc;m của anh đ&at?lde; kh?ến t&oc?rc;? cảm động. Y&ec?rc;u anh hơn 1 năm, chưa lần nào anh đò? hỏ? t&oc?rc;? chuyện đó. G?ờ t&oc?rc;? mớ? h?ểu: anh kh&oc?rc;ng đò? hỏ? v&?grave; anh co? trọng tr?nh t?ết, anh muốn vợ anh là ngườ? trong trắng.
Thờ? g?an y&ec?rc;u, t&oc?rc;? cũng muốn ch?a sẻ vớ? anh, muốn kể cho anh qu&at?lde;ng thờ? g?an t&oc?rc;? phả? khổ sở đấu tranh tư tưởng, để qu&ec?rc;n đ? chuyện đau buồn ấy. Kh&oc?rc;ng h?ểu sao t&oc?rc;? thấy khó quá, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể mở lờ? nó? cùng anh. Và có sự thật rằng, kh? y&ec?rc;u anh, t&oc?rc;? cảm thấy y&ec?rc;u bản th&ac?rc;n, t&oc?rc;n trọng, tr&ac?rc;n trọng m&?grave;nh hơn. Ch&?acute;nh v&?grave; thế, vớ? t&oc?rc;? chuyện quá khứ được xóa nhòa đ? đ&oc?rc;? phần. T&oc?rc;? đ&at?lde; tự t?n l&ec?rc;n nh?ều và t&oc?rc;? nghĩ đó là ta? nạn ngoà? ý muốn.
Sau bao nh?&ec?rc;u năm, trá? t?m t&oc?rc;? được anh tướ? nước cho tươ? mát trở lạ? th&?grave; g?ờ cũng ch&?acute;nh anh làm cho t?m t&oc?rc;? héo mòn. Anh đ&at?lde; làm t&oc?rc;? bị tổn thương, ký ức xưa ùa về trong t&oc?rc;?. Thực sự, t&oc?rc;? rất y&ec?rc;u anh, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng b?ết kh? anh nghe t&oc?rc;? kể về chuyện quá khứ của m&?grave;nh, chuyện t&oc?rc;? mất tr?nh kh&oc?rc;ng như anh nghĩ. T&oc?rc;? muốn kể cho anh nghe qu&at?lde;ng thờ? g?an t&oc?rc;? ch&?grave;m trong đau khổ, dằn vặt ấy. Nhưng t&oc?rc;? lạ? sợ anh sẽ thương hạ? t&oc?rc;?, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng cần sự thương hạ? của anh? Và anh chả nhẽ cũng như bao ngườ? đàn &oc?rc;ng khác, co? trọng cá? màng mỏng đó hơn nh&ac?rc;n cách con ngườ? sao? T&?grave;nh y&ec?rc;u anh dành cho t&oc?rc;?, kh&oc?rc;ng vượt qua được cá? màng bé tẹo đấy ư? Anh có thực lòng y&ec?rc;u t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng?
Theo Eva