(ĐSPL) - Ngày tôi tốt nghiệp tôi xin được chụp riêng với thầy chủ nhiệm một bức ảnh rồi cố dặn lòng mình từ bỏ suy nghĩ viển vông, vì “người ta đã có người yêu rồi”. Từ đó, bức ảnh ấy được giấu kín trong ví, và đôi khi nó nhắc nhở tôi về một mối tình đơn phương đã cũ.
Từ năm 17 tuổi tôi đã đem lòng yêu thầy giáo chủ nhiệm. Trong mắt tôi thầy là người đàn ông mẫu mực, hiền từ, thầy đẹp và trẻ. Lúc đầu thứ tình cảm tôi dành cho thầy chỉ là thứ tình cảm ngây ngô, dại khờ và trong sáng. Đó chỉ là thứ tình cảm đáng kính của cô học trò dành cho người thầy mình yêu thích. Nhưng ngày qua ngày thứ tình cảm ấy lớn dần. Lúc nào tôi cũng chỉ muốn được gặp thầy, muốn được nghe tiếng thầy giảng bài.
Trước kia tôi vốn dĩ không thích học toán, chỉ nghĩ đến những con số, những hình vẽ loằng ngoằng thôi cũng đủ để tôi muốn bỏ học, trốn tiết. Tôi yêu văn, thích sự lãng mạn, và những gì nhẹ nhàng nhất. Vậy mà từ ngày thầy được phân về chủ nhiệm lớp tôi, từ ngày ánh mắt thầy vô tình lọt vào sự chú ý của tôi đêm nào tôi cũng tơ tưởng đến bóng dáng thầy.
Ngày tôi tốt nghiệp tôi xin được chụp riêng với thầy chủ nhiệm một bức ảnh rồi cố dặn lòng mình từ bỏ suy nghĩ viển vông, vì “người ta đã có người yêu rồi”. (Ảnh minh họa). |
Kể từ đó tôi cảm thấy môn toán đáng để học hơn, tôi cố tình tìm mọi cơ hội để được gần thầy. Lúc thì tôi nhờ thầy giảng lại bài, lúc thì tôi trực tiếp mang bài đến hỏi thầy, rồi đề nghị thầy phụ đạo thêm cho tôi khi rảnh. Cứ như thế mối quan hệ của tôi và thầy chủ nhiệm ngàng càng gần hơn.
Hơn một năm trôi qua tôi giữ tình cảm cho riêng mình, tôi biết đối với thầy tôi chỉ là một cô học trò ngốc, đơn sơ và quá ngây thơ. Rồi đến khi thầy có người yêu, cô ấy là một cô gái trẻ, xinh đẹp, trông thật xứng đôi vừa lứa với thầy.
Lúc đó trái tim tôi như tan vỡ, mọi hi vọng về thứ tình cảm đơn phương tôi dành cho thầy đều dập tắt, tôi chỉ biết lặng im dõi theo thầy, chúc phúc cho thầy và người con gái xinh đẹp ấy. Những ngày về sau tôi sống khép mình hơn, không còn vui vẻ cười đùa, và luôn tìm lý do để tránh mặt thầy.
Ngày tôi tốt nghiệp tôi xin được chụp riêng với thầy chủ nhiệm một bức ảnh rồi cố dặn lòng mình từ bỏ suy nghĩ viển vông, vì “người ta đã có người yêu rồi”. Từ đó, bức ảnh ấy được giấu kín trong ví, và đôi khi nó nhắc nhở tôi về một mối tình đơn phương đã cũ.
Vậy mà đến năm cuối đại học tôi được phân về trường cũ thực tập, lúc đó mỗi tình tưởng chừng như đã chôn sâu, tưởng như đã ngủ yên và quên lãng rồi lại trỗi dậy mạnh mẽ khi tôi gặp lại thầy cũ. Thời gian này, đứng trên cương vị là đồng nghiệp với thầy tôi thấy mình tự tin hơn, trưởng thành hơn, không còn là cô gái ngây thơ, nhút nhát ngày nào chỉ biết yêu không dám nói ra.
Hơn 3 tháng thực tập, được gần kề bên thầy tôi mới biết hóa ra tình cảm xưa kia tôi dành cho thầy vẫn nguyên vẹn chưa bao giờ mờ phai. Sau gần 4 năm không liên lạc, không tìm hiểu về nhau tôi ngỡ thầy đã kết hôn với người con gái đó, nào đâu họ đã chia tay. Thầy tâm sự với tôi “Thầy đã chia tay, cô ấy đi lấy chồng rồi. Xinh đẹp, giỏi giang như cô ấy đâu có thể lấy một anh giáo nghèo…”. Tôi hỏi thầy về dự định sắp tới, thầy cười và nói “Chưa có dự định gì em à, chắc tìm đại cô nào yêu rồi cưới thôi. Hơn 30 tuổi rồi còn mộng mơ gì nữa đâu em”. Và cũng kể từ lần nói chuyện đó tôi quyết tâm nói lời yêu với thầy.
Tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu để thầy có thể hiểu được tấm lòng của tôi, hiểu được nỗi đau đớn dằn vặt của cô gái trót đem lòng yêu đơn phương thầy giáo. Bức ảnh năm nào vẫn luôn theo tôi, yêu thầy giáo liệu có sai không? Liệu thầy có từ chối tình cảm của tôi và nghĩ tôi là cô học trò hư không?
HỒNG MINH
Xem thêm video:
[mecloud]LN6QG0uqEw[/mecloud]