G?ọng khàn đặc, bác kể: “Tô? không dám so sánh bản thân mình vớ? a? đâu, đặc b?ệt là những nỗ? đau và sự mất mát mà mình đã trả? qua. Nhưng bây g?ờ ngồ? đây, ở bệnh v?ện này, tô? không chịu được cảm g?ác kh? nhớ lạ? g?ây phút 3 đứa con trước của tô? đã chết ra sao. Chúng đau đớn, vật vã và ánh mắt như cầu cứu tô? nhưng tô? bất lực, tô? sợ, sợ lắm”.
Nó? rồ? bác lạ? lau nước mắt nhưng cá? chỗ để “bấu víu” hữu h?ệu nhất trong lúc này không phả? là một ch?ếc khăn mà là vạt áo đã rách bươn, cũ mủn. Những t?ếng nấc nghẹn lạ? bắt đầu nh?ều hơn, dồn dập hơn kh? kí ức ùa về: “Ha? vợ chồng tô? s?nh cháu đầu t?ên là Hoàng Văn Quyết năm 1978 thì đến năm 1982 nó “bỏ đ?” mất. Ngày đấy cứ thấy con xanh xao, vàng vọt, nôn ó? rồ? cứ thế là lịm dần, lịm dần mã? chứ có b?ết bệnh gì đâu. Đến đứa thứ ha? là Hoàng Văn Nơ? nó cũng chỉ ở vớ? bố mẹ vẻn vẹn 2 năm rồ? cũng mất. Ngày nó đ?, bà nhà tô? cứ ôm chặt con mà khóc vật vã, không cho mọ? ngườ? làm ma cho nó, tô? cũng đau đớn đến lịm ngườ? chẳng còn b?ết gì nữa. Đứa thứ 3 nhà tô? s?nh năm 1986, chúng tô? sợ con ma lạ? bắt nó đ? mất như ha? anh nên không đặt tên mà gọ? nó là “Em bé” nhưng rồ? cũng không thay đổ? được gì cả. Nó ở vớ? bố mẹ được 2 năm thì cũng đ? nốt theo ha? anh của nó”.
Đố? d?ện vớ? sự sống, chết của con, ngườ? bố dân tộc Sán Chỉ chỉ b?ết ngậm ngù? vì g?a cảnh quá nghèo túng. (Ảnh Lê Nhung)
Nó? rồ?, bác lạ? ngồ? lặng ?m, mặt cú? xuống và những g?ọt nước mắt bắt đầu lăn dà? trên gò má. 15 năm đã trô? qua nhưng nỗ? đau mất con quá lớn kh?ến ngườ? cha này dường như chưa có g?ây phút nào nguô? ngoa?. Và càng ân hận hơn kh? đến tận sau này ha? ngườ? con t?ếp của bác là Hoàng Văn Nhàn và Hoàng Văn Kèm đồng thờ? phát bệnh bác mớ? b?ết các con của mình mang chung căn bệnh d? truyền huyết tán.
Là ngườ? dân tộc Sán Chỉ, quanh năm chỉ có 5 sào ruộng làm vốn l?ếng bám trụ để có cá? ăn, v?ệc đồng thờ? ha? ngườ? con phả? đến v?ện là quá sức vớ? vợ chồng nghèo. Từ nhỏ nuô? con, Nhàn và Kèm đã không được khỏe mạnh như chúng bạn nhưng gần như không có dấu h?ệu gì bất thường khác. Tuy nh?ên cá? đó?, cá? nghèo bủa vây kh?ến cả ha? anh em không a? được học hết lớp 4 mà sớm về phụ g?úp bố mẹ làm nương, làm rẫy. Năm 2008 vì muốn bố mẹ an tâm lúc về g?à, anh Nhàn lấy vợ rồ? s?nh ha? cháu Hoàng Huy Hoàng (4 tuổ?) và Hoàng Huy G?áp (3 tuổ?), tuy nh?ên cả ha? đứa cũng đang trong d?ện phả? đ? làm xét ngh?ệm và theo dõ? vì bố phát bệnh phả? đ? cấp cứu ở bệnh v?ện.
Đưa con đến V?ện huyết học và truyền máu TW trong tình trạng suy gan, suy thận cấp, bản thân bác Mao không h?ểu chuyện gì cho đến kh? được các bác sĩ g?ả? thích về căn bệnh d? truyền này. Đến lúc này bác mớ? thực sự h?ểu chuyện và nỗ? day dứt, ân hận càng tăng lên gấp bộ? bở?: “Vì tô? s?nh ra chúng để chúng bị bệnh như thế, là lỗ? do tô? mà bấy lâu nay tô? không hề hay b?ết gì cả” – bác Mao tâm sự.
Trao đổ? vớ? bác sĩ Nguyễn Thị Thu Hà (Phó Khoa Huyết học của V?ện huyết học và truyền máu TW) được b?ết: “Hoàn cảnh của g?a đình bác Mao kh?ến chúng tô? cũng rất khó nghĩ. Bản thân là ngườ? dân tộc, phả? công nhận dân trí của ngườ? ta không được như ngườ? K?nh, đặc b?ệt căn bệnh huyết tán không phả? a? cũng nắm được để mà phòng tránh hoặc có b?ện pháp xử lí kịp thờ?.
Ở bệnh v?ện đã 2 lần bác x?n con về nhà chịu chết vì không có t?ền chữa t?ếp nhưng chúng tô? động v?ên cho ở lạ? vì vớ? tình hình bệnh của ha? anh nếu về nhà mà không có sự can th?ệp gì cả thì khó g?ữ được mạng sống. Bản thân bác Mao rất thương và lo lắng cho các con, có những ngày bác phả? tìm gặp chúng tô? mấy lần để hỏ? đ? hỏ? lạ? rằng các con có sống được không kh?ến chúng tô? cũng rất xúc động. Tuy nh?ên để t?ếp tục chữa trị cho ha? con, g?a đình vẫn phả? chuẩn bị k?nh phí nhất định ngoà? số t?ền bảo h?ểm đã ch? trả cho mà đ?ều này vớ? g?a đình bác là quá sức nên đó là đ?ều mà tô? cũng rất suy nghĩ”.
B?ết được bệnh tình của ha? con, bản thân bác Mao càng lo sợ bở? căn bệnh h?ểm nghèo phả? chữa lâu dà? và duy trì thường xuyên ở bệnh v?ện. Và cả ha? đứa cháu thơ ở nhà, thật lòng bác không dám nghĩ đến nếu trong trường hợp chúng cũng mắc bệnh. Đó? nghèo, th?ếu thốn và bệnh tật, tất cả như bủa vây lấy ngườ? đàn ông tộ? ngh?ệp kh?ến bác cứ thất thần ngồ? đó mà mong chờ một t?a h? vọng dẫu mong manh, le ló?.
Phạm Oanh