(ĐSPL) - Chưa bao giờ tôi là người đặt ra một tiêu chuẩn chọn bạn gái nào đó, cũng chưa bao giờ tôi muốn hạ thấp người khác. Nhưng với cô gái thực dụng này là 1 câu chuyện khác.
Kể cả tuổi âm lịch thì năm nay tôi 31 tuổi. 31 tuổi, tôi có một công việc ổn định tại một văn phòng luật sư có tiếng ở thành phố. Công việc thì suôn sẻ và cho thu nhập khá, thế nhưng một sự thật trớ trêu lại xảy ra với tôi nhiều năm nay: tôi chưa có bạn gái. Bố mẹ thì cứ thấy bạn bè tôi đến đưa thiệp cưới là ông bà lại sốt sình xịch và bắt tôi lấy vợ. Còn bạn bè mỗi lần nhìn thấy tôi thì đùa rằng tôi yếu sinh lý.
Thật sự mà nói, tới thời điểm này, đến từng này tuổi, nếu nói tôi chưa gặp gỡ ai thì không đúng. Mình cũng từng hẹn hò với một vài cô bạn gái. Nhưng mới chỉ hẹn hò hoặc xây dựng mối quan hệ được lâu nhất vài tháng là tôi đã nhận ra, thời buổi này, các cô gái chỉ có dạ dày mà không có trái tim. Thế nên thật sự tôi thấy khó yêu quá!
Xin kể về lần hẹn hò gần đây nhất của tôi cách đây hơn 1 tháng trước để các bạn hiểu rõ vì sao một chàng trai tưởng như có đầy đủ điều kiện để yêu như tôi lại thấy khó yêu.
Cách đây đúng 1 tháng 2 ngày trước, trong một lần đi ô tô từ công ty về nhà tôi ở quê thăm bố mẹ thì tôi gặp em. |
Cách đây đúng 1 tháng 2 ngày trước, trong một lần đi ô tô từ công ty về nhà tôi ở quê thăm bố mẹ thì tôi gặp em. Vì làm trên Hà Nội, công việc lại khá bận rộn nên tôi thường thu xếp về thăm nhà 1 tháng 2 lần. Và lần nào, thay vì đi xe máy đường sá xa xôi, tôi trèo lên ô tô ngủ một giấc là về đến tận cửa nhà.
Lần về này, ngồi cùng ghế trên xe với tôi là một cô gái cao ráo và khá xinh xắn. Tôi định ngủ nhưng cứ bị cuốn hút vào câu chuyện của em với những người con trai ngồi xung quanh đấy. Em giới thiệu, em là sinh viên đại học luật. Do đó, tôi ngồi cạnh nên cười tươi bảo em rằng, vậy là mai này tôi và em cùng ngành với nhau rồi. Nói chuyện qua lại, tôi cũng cho em biết tôi đang làm ở công ty luật này tại Hà Nội.
Cứ thế, em và tôi ngồi trên xe hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trước khi tôi xuống xe (nhà tôi gần hơn nhà em khoảng 6km), em bắt tôi đọc số điện thoại của mình và lưu vào máy em. Em cũng không quên nháy sang máy tôi để “khi về anh em mình tiện liên lạc”.
Từ ngày quen nhau tình cờ trên chuyến xe về quê chung ấy, có số điện thoại của tôi, em hàng ngày nhắn tin đều đặn hỏi thăm tôi. Dần dà, quen thân hơn, em còn mạnh bạo rủ tôi đi chơi. Thi thoảng tôi đi cùng em. Có lúc tôi viện lý do từ chối gặp. Rồi không khảo mà xưng, em cứ nói với tôi rằng em chưa yêu ai và quý tôi như anh kết nghĩa thời sinh viên của mình.
Đặc biệt, có lần em còn hỏi tôi có muốn làm người yêu của em không? Tôi tuy thấy cách sống của em quá tạo bạo, rạn rĩ, tuy chưa có nhiều tình cảm với em nhưng vẫn chỉ trả lời bình thường. Còn em, mỗi lần em đi chơi đâu đó thì cứ điềm nhiên chụp ảnh rồi tag tôi vào đó như thể tôi là bạn trai của em vậy.
Và có lần em còn nhắn tin cho tôi khai rằng, em không phải học đại học Luật mà chỉ học hệ trung cấp thôi. Thấy em nói vậy, tôi cũng chẳng ngạc nhiên nhiều. Tôi chỉ hỏi em, vài tháng nữa học xong có muốn về quê làm không? Nếu có ý về quê làm việc, tôi sẽ nhờ anh con nhà bác tôi xin cho 1 chân vào tòa án huyện.
Thế rồi ngay lập tức em lại hỏi sang anh trai tôi một cách kỹ càng. Khi biết tôi khoe anh tôi có chức khá to ở tỉnh thì em càng hỏi nhiều về anh tôi và hỏi thật chi tiết hơn.
Tất nhiên ban đầu, những câu chuyện của em chỉ đưa đẩy inh tinh thôi. Nhưng rồi chân tướng câu chuyện của em cứ dần lộ ra một cách lộ liễu. Lúc thì em hỏi anh tôi bao nhiêu tuổi, có nhà riêng chưa, thu nhập thế nào... Rồi thậm chí, có lúc em còn nửa đùa nửa thật bảo tôi làm mai mối cho em với anh tôi đi dù cho em chẳng cần biết anh tôi xấu đẹp thế nào hoặc có vợ con gì chưa hay tính cách ra sao...
Đến lúc này thì bản chất và tính cách của em như thế nào, thú thực tôi đã nhìn rõ như ban ngày rồi. Tôi cũng nửa đùa nửa thật hỏi lại em: “Sao tháng trước em còn nói thích anh và muốn anh làm bạn trai cơ mà. Giờ lại thay đổi mục tiêu hả?”. Em cũng cười bảo thẳng thừng: “Em làm vợ anh trai anh cũng được mà. Hay anh không đồng ý điều này?”.
Và trong khi em luôn miệng hỏi xin số liên lạc của anh trai con nhà bác tôi để em làm quen nhưng tôi không cho. Bởi tôi thấy chuyện này nực cười quá. Tôi cũng chẳng thèm nói với anh trai tôi nữa vì anh tôi đã có vợ con và đang có cuộc sống gia đình hạnh phúc rồi. Tôi cũng không nói lại với em là anh trai tôi đã có gia đình. Còn em, sau khi thấy tôi vẫn lấp lửng cho số càng bảo tôi ích kỷ. Rồi trắng trợn và trơ trẽn hơn nữa, em còn nhờ tôi giúp em và anh tôi để họ có 1 lần gặp mặt hoặc em được xin số. Nhưng tôi đều mượn lý do để tránh.
Tại sao em lại thực dụng lộ liễu như thế? Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng với em rằng “Xin lỗi, em là một cô gái chưa... đủ chuẩn”. |
1 tháng nay, tôi vẫn thường xuyên bị em làm phiền bởi những tin nhắn như thế. Tôi thấy bực mình và khinh thường em lắm. Tại sao em lại thực dụng lộ liễu như thế? Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng với em rằng “Xin lỗi, em là một cô gái chưa... đủ chuẩn” và nói thằng người anh của anh đã có gia đình hạnh phúc và cũng chẳng thèm màng tới em đâu. Và tôi nữa, từ sau câu nói này, tôi cũng chẳng màng gì đến em nữa.
Hỏi thật, sau câu nói này, tôi có nên tiếp tục dạy em 1 bài học về tính thực dụng thêm nữa không?