Gửi em! Hôm nay anh viết cho em email này vì quá bế tắc, không thể nói thẳng cùng em vì nếu nói ra anh không nhẫn tâm. Biết em hay đọc mục Tâm sự này nên anh viết lên đây mong em sẽ đọc được và thấu hiểu. Trong cuộc hôn nhân của chúng ta hoàn toàn lỗi là do anh, ngay từ đầu anh đã sai, nếu lúc đó đủ bản lĩnh để rời xa em thì giờ đây hai ta chắc không ai phải đau khổ thế này. Nếu em là một người tinh tế sẽ nhận ra ngày cưới của chúng ta anh không muốn đến, suốt đêm trước ngày cưới diễn ra anh bần thần với suy nghĩ có nên cưới hay không.
Anh cưới vì muốn giữ thể diện cho em với gia đình và vì anh tội nghiệp em chứ thực sự không có tình yêu. Cũng vì lúc đó suy nghĩ của anh còn quá nông cạn rằng trước sau gì chả phải lấy vợ, thôi cứ cưới đại. Đúng thật, mọi thứ đã trôi qua rất êm đềm suốt 5 năm, anh cứ đi làm rồi về nhà ngủ, xong lại đi làm. Niềm vui của anh dường như nằm ở ngoài đường chứ không phải ở nhà. Cho đến khi con mình ra đời, lúc đó mới chính là lúc anh cảm thấy có được chút niềm vui khi ở nhà.
Có lẽ ai trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được. Ngay cả khi tôi không gặp người con gái khác thì cuộc hôn nhân này cũng nhàn nhạt (Ảnh minh họa) |
Chuyện gì tới cũng tới, anh đã gặp cô bé đó, người em đang coi như kẻ thù. Lần đầu tiên anh biết cảm giác trái tim rung động, nhớ một người, yêu một người và khao khát được bên cạnh một người là gì. Vì không muốn có lỗi với em và con, anh đã tránh xa người con gái ấy một thời gian nhưng ông trời cố tình sắp đặt cho anh và Huyền lại gặp nhau. Càng ngày anh càng yêu và thấy mình không thể sống thiếu cô ấy, tội lỗi của anh bắt đầu từ ngày đó.
Khi mình chuyển nhà mới, anh nhìn vào phòng ngủ của chúng ta mà ước gì đây là phòng của anh và Huyền. Anh biết mình có lỗi với em rất nhiều, sai lầm là của anh, vì yêu nên anh không thể để cô ấy biết sự thật mình có gia đình. Anh giấu cho đến khi Huyền vô tình phát hiện ra lúc anh đưa em với con đi ăn tối. Bạn của cô ấy đã nhìn thấy và chụp hình lại, anh đau khổ khi suốt nửa năm trời Huyền không liên lạc với anh.
Anh cũng thử thách trái tim nhưng không được, tim đau như bị ai đâm, anh không làm được việc gì, thực sự không chịu nổi nên đã ngồi trước nhà cô ấy từ sáng đến tối, chỉ mong Huyền tha thứ cho mình. Có lẽ vì còn yêu anh nhiều nên cô ấy khó từ chối lời cầu xin của anh, anh hứa sẽ không để Huyền thiệt thòi, sẽ lo cho cô ấy có danh phận. Huyền tin anh và đã chờ đợi anh suốt bốn năm nay, cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này hết em à, lỗi là do anh.
Giờ anh không biết phải làm sao, không nhẫn tâm bỏ em và con nhưng cũng không can tâm từ bỏ tình yêu duy nhất của đời mình. Anh có thể gặp biết bao người con gái xinh hơn, giỏi hơn Huyền nhưng không ai có thể làm anh yêu và muốn hy sinh mọi thứ ngoài cô ấy. Chính vì em hiểu điều đó nên nói rằng ai cũng được nhưng riêng Huyền thì sẽ không bao giờ chấp nhận. Em nói rằng, cho dù không còn thương nhau anh vẫn phải ở lại cái nhà này vì con.
Em ơi, cuộc sống bên cạnh em đối với anh giờ không khác gì ngục tù. Anh không còn muốn bước về nhà nhưng phải cố gắng nếu không muốn nói là chỉ về với con. Suốt từ lúc cưới nhau, anh rất ít khi về thăm ba mẹ em, cũng tránh làm thân với gia đình dòng họ em vì không yêu em để có thể yêu cả gia đình em. Anh cảm thấy rất xa lạ mặc dù họ luôn làm mọi cách để gần anh.
Em có thể buông tha cho anh được không? Anh quá mệt mỏi khi tiếp tục cuộc hôn nhân này, lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ để không khí gia đình không căng thẳng nhưng em có biết tim anh đau đớn lắm không. Nếu vì con, khi mình chia tay anh vẫn nuôi con, bù đắp cho nó tất cả, không để nó phải thiếu thốn tình cảm nhưng để sống tiếp bên cạnh em anh quá ngột thở, sao em lại có thể sống bên một người như anh được.
Đừng làm cho chúng ta ai cũng đau khổ em à, anh sống như thế này em cũng đâu sung sướng gì. Hãy cho nhau cơ hội được làm lại từ đầu. Hãy giải thoát cho nhau khỏi một cuộc hôn nhân chỉ còn là trách nhiệm và mệt mỏi. Cả anh và em đã quá sai lầm khi để yêu thương lụi tàn trong căn nhà này. Thay vì sống giả tạo hãy cho mình được sống thật với bản thân, con lớn lên sẽ hiểu. Cầu xin em hãy tha thứ cho anh.
Có thể mọi người sau khi đọc bài viết này sẽ chỉ trích nhưng tôi chấp nhận bởi khi phải cầu xin vợ bỏ mình, tôi đã là một người đàn ông hèn. Có lẽ ai trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được. Ngay cả khi tôi không gặp người con gái khác thì cuộc hôn nhân này cũng nhàn nhạt. Tôi yêu và chỉ yêu duy nhất một người, suốt hơn 30 năm sống trên đời này tôi chỉ yêu cô ấy. Tôi dám khẳng định điều đó. Xin mọi người hãy cảm thông cho tôi.