(ĐSPL) – Sau khi chạy vào làm chân lễ tân ở Tổng công ty, vợ tôi thường xuyên vắng nhà và đi sớm về khuya với lý do đi tiếp khách cùng sếp, nhưng thực ra, cô ta đang lừa dối, phản bội tôi.
Tôi là một gã trai nghèo, nghèo rớt mùng tơi nên phải thi vào một trường quân sự để bớt gánh nặng cho gia đình. Bố mẹ tôi tuổi đã cao, làm nông ở một tỉnh miền Trung, nhà đông anh em nên việc tôi đỗ đại học và được đi học là niềm tự hào của cả gia đình. Các anh chị tôi người lập gia đình, làm nông ở quê, người vào nam làm công nhân kiếm ăn. Vì vậy, tôi được xem là tấm gương, là niềm tự hào của cả gia đình.
Ra trường, vào làm việc cho một công ty nhà nước, lương ba cọc ba đồng càng khiến cuộc sống chật vật. Nhưng dù nghèo đến mấy, tự trong lòng tôi luôn quyết tâm thay đổi cuộc sống.
Với vốn ngoại ngữ từ tự học và những lần tham gia các câu lạc bộ tiếng Anh, lên Bờ Hồ thực tập, tôi xin dạy thêm ở hai trung tâm tiếng Anh của thành phố. Sau đó kiếm được chút ít, tôi đánh liều thuê địa điểm và mở lớp dạy riêng.
Ảnh minh họa. |
Trong thời gian đó, tôi quen em. Cô sinh viên trường Du lịch, xinh xắn và cũng muốn học thêm vốn ngoại ngữ để ra trường dễ bề kiếm việc làm. Mối tình thầy trò nhen nhóm từ sự đồng cảm cùng cảnh nghèo, cùng cảnh xa quê, chúng tôi nhanh chóng nảy sinh tình cảm rồi tổ chức đám cưới.
Em ra trường công việc không ổn định, xin vào làm vài công ty lữ hành, được dăm bữa nửa tháng thì nghỉ việc. Rồi vợ tôi có bầu, tôi quyết định để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, sinh con rồi mới tính xin việc làm. Tôi vẫn cố ngày đi làm, tối chạy sô làm thêm để nuôi cả gia đình.
Đúng như vợ tôi vẫn thường nói lúc ấy, nhìn tôi khổ quá. Vừa nghèo vừa vất vả, quần áo thì lôi thôi, đầu tóc có lúc cả vài tháng không cắt, vì có còn thời gian đi cắt đâu, nên trông chẳng giống một anh công chức chút nào.
Đứa con đầu lòng ra đời, cuộc sống càng chật vật hơn. Vợ chồng chỉ dám thuê một căn phòng nhỏ ở xa trung tâm với giá 500 nghìn đồng để sống. Ngày thường không sao, cứ trời mưa thì mùi ẩm mốc, mái dột, trời nắng thì hơi nóng mái tôn hắt xuống khiến nhiều đêm vợ chồng thức trắng đêm. Tôi biết vợ con tôi khổ lắm nên tôi càng cố nhận thêm việc về làm thêm hơn. Hết dạy ở lớp ngoại ngữ tôi lại nhận thêm tài liệu về dịch, người tôi càng gầy gò, thảm hại.
Con được 8 tháng, nhận tiền công dịch tài liệu, thêm ít vốn chắt góp từ trước, tôi quyết định chạy việc cho vợ. Nhờ mối quen biết trên Tổng, biết sếp đang cần trợ lý kiêm lễ tân; thêm nữa vợ tôi vốn có nét, từ sau khi sinh trông cũng có da có thịt nên tôi quyết định xin cho vợ vào chân đó.
Từ ngày vợ đi làm, lương của cô ấy cũng không thêm được là bao nhưng cuộc sống của gia đình có phần thay đổi. Nhưng càng về sau, cô ấy càng thường xuyên đi hôm về khuya. Để ý thấy cô ấy chăm chút ngoại hình hơn. Lương ba cọc ba đồng, không đủ nuôi con, cô ấy vẫn sắm thêm nhiều bộ váy mới. Tôi nghi ngại thì cô ấy bảo, làm lễ tân, đi tiếp khách với sếp thì phải chú ý đầu tóc hơn, với cả, cô ấy đẹp lên thì tôi đẹp mặt chứ mất vào ai mà lo.
Nghe cô ấy nói, tôi cũng thấy có lý. Nhưng mỗi khi cả nhà ra ngoài chơi, nhìn tôi lếch thếch còn cô ấy thì giày cao gót, váy vóc, má hồng trông chẳng giống một cặp vợ chồng gì cả. Có vẻ, cô ấy cũng ngại ra ngoài cùng tôi.
Sau đó, cô ấy càng ít về sớm hơn, tần suất đi công tác, về khuya càng dày đặc. Con gửi trẻ, tôi đã đầu tắt mặt tối với đủ thứ việc chỉ để nuôi sống cả gia đình, cô ấy thì lương ba cọc ba đồng không đủ tiền son phấn, khiến tôi nhiều lần ức chế, bức bối. Vợ chồng nhiều lần cãi vã, con nhỏ nhìn thấy bố mẹ như vậy lại khóc bù lu bù loa cả lên. Tôi rối bời không làm được việc gì ra hồn.
Rồi một đôi lần, mấy anh em học cùng làm trên Tổng gặp mặt có bóng gió với tôi điều tiếng vợ ở chỗ làm. Bọn nó nhỏ to bảo tôi chú ý vợ con hơn, trên kia “vợ mày không chỉ đi tiếp khách mà còn qua đêm với mấy ông sếp. Tai tiếng khắp nơi rồi mà mày vẫn ngồi đây bế con đi nhậu”.
Mới đầu nghe, tôi cứ nghĩ bọn nó khích bác vì tôi có vợ xinh nhưng nhiều lần, nhiều anh em trao đổi chứ không chỉ một người khiến tôi phải chột dạ. Tôi chất vấn thì cô ta vẫn một mực chối bay biến, nào là đi làm chứ có phải đi chơi đâu mà xuề xòa được, nào là làm lễ tân thì phải đi cùng sếp tiếp khách chứ sao…
Tôi quyết định một ngày nghỉ việc, âm thầm theo dõi vợ. Thường nghe cô ấy bảo đi làm thì chủ yếu là pha trà, rót nước tiếp khách cho các sếp, đúng là buổi sáng cô ấy vẫn pha trà tiếp khách thật. Tầm giờ trưa, cô ấy leo lên xe ra ngoài cùng sếp. Ngồi từ xa, cũng chỉ thấy vợ tôi ngồi cười nói cụm ly, còn lại chủ yếu là ăn uống, tôi có phần yên tâm trong người hơn.
Buổi chiều, công việc của cô ấy cũng tương tự như buổi sáng. Tầm chiều tối, lại thấy cô ấy lên xe ra ngoài cùng sếp. Lần này thì đến một nhà hàng lớn, sang trọng hơn. Mấy ông tai to mặt lớn mặt đỏ phừng phừng vừa chạm ly vừa chuyện trò, cười nói… Rồi tôi giật mình khi thấy một cánh tay mập ú đặt lên chân vợ tôi. Nhưng cô ta không phản đối mà còn ra điều cười nói, hưởng ứng theo. Tôi điên tiết muốn nhảy bổ vào tát cho lão kia một cái rồi kéo vợ về nhà. Nhưng chưa dừng ở đó, lão béo bên cạnh lại quàng tay ôm vai vợ tôi, cô ta cũng cười nói không thấy phản ứng gì. Lúc này, dù hậm hực lắm nhưng tôi vẫn cố kìm nén trong lòng.
Khoảng 9 rưỡi, tan cuộc nhậu. Cô ta không lên xe sếp Tổng mà đi cùng lão béo lúc nãy, rồi xe đỗ xịch ngay trước một khách sạn lớn. Bọn họ liêu xiêu chếnh choáng men rượu ôm nhau vào. Đến lúc này thì tôi đã hiểu, những lời mấy anh em nói không hề đặt điều chút nào.
Không kìm nén được, tôi chạy đến kéo thẳng tay cô ta rồi cho một cú tát mạnh, kéo về nhà. Thật bất ngờ là cô ta không hề ăn năn hối lỗi mà còn dám vênh mặt lên lớn tiếng: “Anh không làm gì được cho tôi. Người ta xe sang, tiền tài địa vị, anh thì có gì. Quần áo thì lếch thếch ra ngoài đến phát ngượng. Đi với chồng mà tôi thấy nhục lắm. Còn họ, họ yêu chiều tôi, cái gì cũng có. Tôi được ăn ngon mặc đẹp chứ anh thì có cái gì…”
Tôi không tin nổi vào tai mình. Hóa ra cô ta lừa dối tôi, đi ngủ với mấy lão béo kia là vì bọn họ giàu sang, quyền cao, chức vị. Cô ta quên mất cô ta xuất thân từ đâu. Hay vì nghèo thấy giàu sang mà cô ta lóa mắt, quên mất mình là ai.
Có lẽ rằng, tôi là gã đàn ông thất bại nhất trong cuộc đời này. Nghèo, có cố cật lực làm cũng không mấy thay đổi được, đến cả người vợ tôi từng tin tưởng nhất cũng quay lại phản bội, chê tôi nghèo hèn. Đã có lúc tôi nghĩ mình nên bỏ qua vì đứa con nhỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi không thể chung sống tiếp với người vợ lăng loàn, mất đạo đức này được nữa. Và biết đâu, đứa con kia đâu phải là con của tôi.
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc vui lòng gửi về địa chỉ email: [email protected] |