(ĐSPL) - Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Tôi sinh ra và lớn lên trên đất cảng, vì nhà nghèo lại đông anh chị em, và cũng là chị cả trong nhà nên tôi đành chấp nhận nghỉ học sớm lên thành phố kiếm tiền nuôi gia đình.
17 tuổi tôi một mình tay nải lên thành phố xin việc. Vì xuất thân từ quê nghèo quen làm việc nặng, vất vả thế nào tôi cũng chịu được nên vừa bước chân ra thành phố tôi nhanh chóng tìm được một công việc. Ở thành phố người đông nhưng việc cũng nhiều, chỉ cần chịu được khổ thì không lo thất nghiệp. Đã thế vốn được thừa hưởng gen cao lớn của bố mẹ nên dù mới 17 tuổi nhưng tôi đã ra dáng một thiếu nữ, vì thế mà xin việc cũng dễ hơn những đứa trẻ khác.
Ban đầu tôi xin làm phụ quán cơm, một thời gian sau quen đường sá, quen bạn bè nên tôi được giới thiệu vào một nhà hàng làm phục vụ, bưng bê. Làm ở nhà hàng lương cao hơn, ở đó có máy lạnh sướng hơn quán cơm nhiều. Sau khi làm ở nhà hàng được gần 1 năm tôi được một vị khách quen nhận vào khách sạn làm lễ tân. Nhờ vào chiều cao trên 1m7 cũng như may mắn có được gương mặt xinh xắn cùng làn da trắng ngần nên đi đâu tôi cũng được ưu ái, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào. (Ảnh minh họa). |
Từ một cô bé quê mùa, ngơ ngác khi ra thành phố vậy mà chưa đầy 2 năm sau tôi đã biết ăn diện, làm đẹp, biết lên xuống ô tô của không ít đại gia… và cũng biết cách “moi tiền” của những gã giàu hám gái. Đã bao lần tôi tự dặn lòng mình “phải dừng lại” nhưng tất cả đều đã quá muộn. Những người nghèo khó, cần tiền như gia đình tôi thì chuyện dừng lại là không thể, nếu dừng lại chỉ với mức lương 5 triệu đồng/tháng làm sao tôi có thể nuôi được người cha già, người mẹ đau ốm, và cả 4 đứa em còn đi học. Tôi cay đắng chấp nhận để người ta gắn cho mình cái mác “bán thân nuôi miệng”.
Vừa tròn 18 tuổi tôi quyết định làm vợ lẽ của một đại gia. Nghe nói vợ anh ta không thể sinh con nên nếu tôi có thể sinh cho anh ta một cậu con trai thì cuộc sống về sau này của cả gia đình tôi sẽ không còn phải vát vả, khổ cực nữa. Chị vợ của anh ta là người hiền, tốt, chị ấy chấp nhận “chung chồng” với tôi. Về sống cùng nhà với chị ấy tôi mới biết, người phụ nữ ấy mặc dù được sống trong nhung lụa, quyền quý nhưng chưa bao giờ hạnh phúc. Chị ấy tâm sự với tôi rất nhiều, chị ấy khóc trước mặt tôi. Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Người phụ nữ khốn khổ ấy nói “Rồi sau này em cũng như chị, có tiền nhưng phải chôn chân ở góc nhà này. Em đừng có mong nổi dậy, hắn có tiền, có quyền lại có cả máu liều nữa, gã bệnh hoạn như hắn có thể đánh đập, hành hạ em đến chết. Nghe chị, lúc này còn kịp, còn chưa có ràng buộc gì về pháp lý thì trốn đi, về quê làm việc, tìm lấy một người đàn ông tốt rồi cưới. Chị sẽ cho em ít tiền làm vốn, chứ đừng cố chấp sống như chị, khổ lắm em ơi…”.
Tôi không biết lời chị ấy có đáng tin không, hay vì chị ấy ích kỷ nên muốn “đuổi khéo” tôi đi. Nhưng nếu lời chị ấy nói là đúng thì tôi nên làm gì? Tôi không biết tôi nên làm gì lúc này?
HƯƠNG UYÊN
Xem thêm video:
[mecloud]nUaMi3ZcNT[/mecloud]