+Aa-
    Zalo

    Việt Quang kể lại chuyện sự cố giải cứu khỏi bùa ngải

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Việt Quang đã khiến nhiều người bất ngờ khi chia sẻ: "Tôi vẫn không tin lắm vào chuyện bùa ngải đâu." mặc dù trước đó anh bị đồn đại bùa ngải chơi tới mức thân tàn ma dại.

    Việt Quang đã khiến nhiều người bất ngờ khi chia sẻ: "Tôi vẫn không tin lắm vào chuyện bùa ngải đâu." mặc dù trước đó anh bị đồn đại bùa ngải chơi tới mức thân tàn ma dại, mất cả sự nghiệp.

    Từng bị đồn đại bị bùa ngải chơi tới mức thân tàn ma dại, mất cả sự nghiệp, thậm chí phải trốn sang nước ngoài "lánh nạn", nhưng Việt Quang đã khiến tôi khá bất ngờ khi chia sẻ: "Tôi vẫn không tin lắm vào chuyện bùa ngải đâu. Tuy nhiên, có những điều đã xảy ra với chính bản thân mình khiến tôi không muốn tin cũng không được!"

    Chuyện bùa ngải lại một lần nữa gây sóng gió showbiz Việt, với lời "tố" của nhà thiết kế Đỗ Mạnh Cường và gà cưng Lê Thúy. Cả hai ngôi sao của làng thời trang Việt đều một mực quả quyết họ bị đối thủ "chơi" bởi bùa ngải, thậm chí Lê Thúy còn úp mở chuyện suýt mất mạng bởi hậu quả của những đòn âm. Những câu chuyện như thế này có thể là điều lạ lẫm đối với người hâm mộ, nhưng đối với những người trong giới giải trí, nó chỉ là chuyện thường ngày.

    Đã từ rất lâu, bóng đen của bùa ngải vẫn phủ một bức màn bí ẩn lên ánh hào quang phù phiếm của showbiz Việt. Phải tới 90\% nghệ sĩ, đặc biệt là những nghệ sĩ sinh sống và làm việc tại miền Nam tin rằng những điều bí ẩn, mơ hồ ấy đang tồn tại song song với cuộc sống của mình. Dù rằng, chỉ rất ít người trong số họ tự nhận mình là nạn nhân của nó...

    Cuộc trò chuyện ngắn dưới đây với Việt Quang - một trong những nạn nhân nhiều người biết tới nhất của bùa ngải sẽ giúp chúng ta mở rộng hơn cái nhìn về thứ quyền năng bí ẩn ấy, bởi chàng ca sĩ nổi tiếng một thời này đã có tới 2 năm trời "gắn bó" cùng bùa ngải.

    Việt Quang: Tôi vẫn không tin bùa ngải có thật, nhưng...

     

    - Showbiz thời gian gần đây lại "sóng gió" bởi những tin đồn bùa ngải xuất hiện, hãm hại nghệ sĩ. Từng phải "bỏ xứ ra đi" vì bùa ngải, anh có cảm xúc gì khi nghe lại những câu chuyện, những đồn đại kiểu này?

    Việt Quang: Chuyện bùa ngải trong showbiz vốn không mới. Thậm chí trước cả khi tôi mắc bệnh (do bị chơi bùa ngải), những lời đồn đại về ngải này, bùa kia tôi cũng đã nghe quá nhiều rồi, nhưng thật sự là tôi không tin và không quan tâm lắm. Chuyện của mình thì cũng qua lâu rồi, bởi vậy nên cảm xúc của mình đối với những chuyện này cũng không quá đặc biệt, chỉ cầu mong cho những bạn đồng nghiệp bị hãm hại mau chóng bình phục và tiếp tục cống hiến cho nghệ thuật.

    Thật lòng nhé, đến tận bây giờ tôi vẫn không tin rằng bùa ngải có thật đâu. Có thể có nhiều người sẽ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng thật sự thì tôi không có nhiều niềm tin vào điều thần kỳ đó.

    - Vậy tại sao mọi câu chuyện anh kể về bùa ngải, thậm chí tự nhận mình là nạn nhân của nó lại rất chân thật, đến mức cứ nhắc tới Việt Quang là người ta nghĩ ngay tới chuyện ... bị chơi bùa ngải?

    Việt Quang: Dù tôi không tin, nhưng có những điều khiến tôi không thể không tin được. Đó là những điều tôi trải qua trong suốt 2 năm trời bị "nó" hành hạ, quá trình chữa bệnh và đặc biệt là "lấy đồ". Tôi không phải là người dễ tin, dễ dụ, nhưng những gì mình được tận mắt chứng kiến và trải qua đã khiến niềm tin của tôi bị lung lay dữ dội. Tôi không muốn tin, nhưng buộc lòng phải thừa nhận rằng có những thứ không thể nào giải thích chỉ bằng khoa học hay tri thức bình thường.

     Việt Quang trong lần trở về gần đây nhất.

    Chuyện bị "chơi ngải", tôi đã kể lại nhiều lần, nhưng mỗi lần kể lại tôi vẫn còn nguyên cảm giác hãi hùng và sợ hãi. Hàng tháng trời mất ngủ, không thể ăn uống, tôi còn vỏn vẹn chưa đầy 50kg, trong khi trước đây là 70kg. Anh thử tưởng tượng hiện tại tôi 68kg, nếu mất đi hơn 20kg thịt thì trông sẽ thế nào (cười). Tôi cũng đi đủ nơi để khám chữa, nhưng đều không ra bệnh. Cả cơ sở y tế lớn, bệnh viện hiện đại, tôi đều thử qua hết nhưng tất cả đều bất lực, không thể chẩn đoán nổi đó là bệnh gì.

    Mà bệnh do "bùa ngải" chơi chỉ là một phần, tâm bệnh của tôi lúc đó còn nặng nề hơn. Tôi sợ nhất những lời nói xì xầm phía sau lưng mình, sợ hơn cả những cơn đau, những lần mất ngủ triền miên hàng tháng. Cứ mỗi khi xuất hiện, tôi lại nhìn thấy những người từng là bạn bè mình thì thầm to nhỏ, ánh mắt họ chĩa về phía mình hệt như những mũi dao nhọn vậy. Tôi biết họ đang nói gì mình, tôi đau lắm nhưng biết phải làm sao? Nói cho cùng, cũng chẳng thể nào trách họ, bởi nếu tôi gặp ai đang rơi vào trạng thái như tôi, chắc tôi cũng chẳng thể nghĩ tốt về họ được.

    Thời điểm đó, đủ mọi thứ tin đồn: Việt Quang nghiện ma túy, Việt Quang mắc sida giai đoạn cuối, rồi thì tùm lum hết cả, tất tật đổ hết lên đầu của tôi. 2 căn bệnh "đánh" cùng lúc, tôi không chết mới là chuyện lạ. Mà lẽ ra, đám giỗ của tôi cũng phải diễn ra độ 6,7 lần rồi, nếu tôi không được sư cô cứu mạng...

    Ly kì chuyện sư cô "giải cứu" Việt Quang

    Đúng trong cái đêm định mệnh ấy, tôi đã nảy sinh ra ý tưởng sẽ tự tử. Tôi không muốn sống thêm một ngày nào nữa, sống mà để chịu đựng những đau đớn, khổ sở, những ánh mắt dè bỉu như vậy thì còn có ý nghĩa gì? Thuốc ngủ tôi đã chuẩn bị sẵn hàng vốc to, định bụng sau khi hát xong sẽ về và uống hết. Thế là tất cả cũng sẽ chấm hết theo.

    Tối hôm ấy diễn buổi cuối cùng của cuộc đời mình, tôi nhìn xuống hàng ghế khán giả mà nước mắt như muốn rơi ra với ý nghĩ: "Chắc đây là lần cuối họ được gặp mình, và mình cũng vậy". Hát xong, tôi như người mất hồn, cứ ngồi thừ người ở một chỗ, nhìn về đâu tôi cũng không biết nữa. Sau lưng mình, họ có xì xầm những gì tôi cũng chẳng thèm bận tâm, bởi lúc đó xác định là "đêm cuối" rồi, tự dưng tôi thanh thản và nhẹ lòng đi nhiều lắm.

    Trong lúc tôi đang ngồi nghĩ vẩn vơ, thì có một ca sĩ trẻ đi qua - ca sĩ Vang Quốc Hải. Anh này đi vòng vòng xung quanh rồi dòm lom lom vào tôi tới 5-7 lượt. Tôi tự dưng bực bội, quát cậu ấy: "Dòm cái gì mà dòm, bộ khùng hả?" Vang Quốc Hải không giận, cũng không bực bội, chỉ nhìn tôi và thở dài: "Anh ơi anh bị "chơi" rồi." Tôi lúc đó còn không biết "bị chơi" là sao, thì Hải giải thích: "Anh bị người ta chơi bùa ngải nên mới ra nông nỗi như vầy. Để em cho người đưa anh tới chỗ sư cô, sư cô lấy hết đồ ra là anh khỏi bệnh".

     Việt Quang thời điểm hiện tại.

    Lúc đó tôi còn không tin đâu, quay qua nói với Vang Quốc Hải: "Thôi đi ông ơi bùa với ngải gì. Tôi bị sida rồi, tôi sắp chết, ngày đám ma tôi nhớ tới nha." Hải nghe vậy nhưng vẫn để lại số điện thoại, bảo tôi đưa cho người nhà để có gì còn biết dường cầu cứu. Tôi không để ý lắm đâu, nhưng vẫn cầm số điện thoại Hải đưa cầm về cho mẹ, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tâm lý của mẹ tôi là còn nước còn tát, nên bà bảo hôm sau sẽ thử tới xem sao. Chữa được thì tốt, mà không chữa được thì cũng coi như đi thử một lần cho biết.

    Mà cái giống ngải này ngộ lắm nha, dường như nó biết mình đang định kiếm người đi trừ khử nó hay sao mà nó khiến tôi cứ nảy sinh ý định trốn. Mà Hải và chị gải của Hải biết trước luôn, nên sáng sau Hải gọi điện, tôi thấy số Hải là tránh như tránh tà vậy. Chị gái của Hải mới lấy máy của bả gọi, tôi thấy số lạ nên mới chịu nghe. Vừa bắt máy, chị của Hải mắng xối xả, mắng như tát nước trong điện thoại, mà mãi sau này tôi mới biết không phải mắng mình, mà là để ngải nghe nó sợ, không dám chống đối nữa.

    Trị được con ngải trong người tôi rồi, tất cả mới lên xe đi. Trên xe mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ, như kiểu đi du lịch vậy, chứ không ai nhắc tới chuyện bệnh tật, bùa ngải. Nói thật lòng là lúc đó tôi lên xe đi với tâm trạng nửa tin, nửa ngờ thôi, chứ không nghĩ mình sẽ trải qua những điều kinh khủng tới vậy.

    Cuộc "lấy đồ" như phim kinh dị

    Tôi tới nơi thì sư cô đã ngồi chờ sẵn rồi, mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy bà, tôi bị run sợ dữ lắm. Bà rất hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ, mà khi kêu tôi đưa tay cho bà chẩn bệnh thì cả người tôi run bần bật không sao kiểm soát nổi. Bà cũng không ngạc nhiên (sau này tôi mới biết là ngải thấy bà nên sợ, chứ không phải tôi run), bắt mạch tôi xong quay qua Hải kêu: "Đưa câu này ra ngoài mua trứng đi con".

    Hải nghe sư cô nói vậy, biết là bà sắp sửa chữa trị cho tôi nên kéo áo tôi ra ngoài chợ. Hải bỏ mặc tôi một mình, bảo tôi tự đi mua ít trứng. Tôi cũng nghe láng máng về chuyện lấy trứng hút ngải lâu rồi, nhưng tôi luôn nghĩ nó là trò ảo thuật chứ không thể nào có thật. Bởi vậy, tôi chọn mãi mới được một hàng trứng ở tận góc cuối chợ, có nhiều người mua rồi chọn đại ít trứng mang về.

    Lúc mang trứng về, tự tôi vào bếp luộc trứng luôn rồi bưng ra. Lúc mang trứng luộc sẵn ra đặt ở bàn, mắt tôi nhìn lom lom vào không rời một phút. Lúc đó tâm lý của mình hệt như đi "bóc mẽ" một trò ảo thuật, chứ không phải là người đi chữa bệnh nữa. Sư cô không đụng tay vào một quả trứng nào, nói tôi cầm 2 tay 2 quả trứng, đặt một quả phía cổ, ngay chính giữa yết hầu, một quả nữa cầm đặt trên đỉnh đầu. Tôi không tin tưởng lắm, nhưng cũng ráng làm theo thử xem sao.

     Lấy "đồ" bằng trứng (Ảnh minh họa).

    Lúc đưa trứng vào sát cổ, tôi bắt đầu thấy đau nhói từng đợt. Đau như thể ai đó dùng vật gì sắc nhọn rạch cổ mình, chứ không phải do hơi nóng của quả trứng luộc bốc ra. Trên phía đỉnh đầu cũng đau y như vậy, như thể có thứ gì chuẩn bị chui ra. Sư cô đứng bên cạnh tôi lâm râm niệm chú, dặn tôi cứ giữ nguyên 2 quả trứng tới khi nào bà kêu bỏ ra hãy bỏ.

    Niệm chú xong, bà nói tôi bỏ trứng xuống, đặt lên đĩa. Từ khi mua trứng về tới khi luộc trứng, "lấy đồ", tôi đều tự tay làm hết cả, sư cô không đụng tay vào một lần nào. Thậm chí còn có 2 người nữa đi cùng tôi rút điện thoại ra quay lại, sư cô cũng không phản đối luôn. Vậy nhưng tới khi lấy kéo cắt đôi quả trứng, tôi mới tá hỏa khi thấy bên trong có đủ mọi thứ lạ lùng. Quả trứng lăn ở cổ tôi có quả cắt ra có nguyên một nhúm tóc người, có quả bên trong chứa đinh sắt đã hoen gỉ, có quả lại có một viên đá xanh nằm chính giữa lòng đỏ trứng. Lúc đó, tôi mới tin rằng có những chuyện kì bí đã xảy ra với mình, bởi không thể nào nhét một nhúm tóc hay viên đá vào trong quả trứng mà vỏ trứng vẫn còn nguyên, thậm chí lòng trắng, lòng đỏ không hề bị lẫn lộn vào nhau.

    Tuy nhiên, tôi phải đi tới 2 lần mới lấy được hết đồ. Sư cô nói họ "chơi" tôi nặng quá, sư cô không đủ sức để làm hết trong một ngày. Nhất là bùa ở trên đầu tôi thuộc loại cực nặng, phải tới ngày mai khi bà khỏe lại mới có thể lấy ra. Ngày hôm sau, tôi lại tới chỗ bà, mọi chuyện lặp lại y như cũ, nhưng thứ lấy ra được ở đầu tôi lại là một lá bùa. Do để quá lâu nên lá bùa gần như đã mủn ra, phải dùng kẹp gắp mới gắp lên được. Mở ra thì tôi thấy có nguyên cái hình mặt quỷ nằm ở bên trong lá bùa. Sư cô nói tôi vẫn may mắn, bởi đợi chừng một vài năm nữa, khi lá bùa này tan ra hết thì không cách nào có thể lấy ra. Lúc đó, tôi sẽ trở thành người điên loạn, chứ không còn ốm đau bệnh hoạn như lúc này nữa...

    Sau khi lấy được hết đồ, cuộc sống của tôi như thể được sinh ra lần nữa. Tôi ăn được, ngủ được, lại nhúc nhắc muốn đi tập luyện để hát trở lại, nhưng sư cô khuyên tôi nên tạm lánh đi một thời gian, tránh bị người ta "chơi" lại. Tôi cũng sợ hãi, cộng với việc bị người ta "ếm bùa chú" thêm một lần nữa sau đó tôi mới quyết định sang nước ngoài sinh sống mấy năm trời. Dù khỏi, nhưng tôi vẫn bị mất giọng, nên dù muốn lắm nhưng cũng không thể đi hát nổi. Gần đây, tôi quyết định trở về Việt Nam sinh sống là bởi giọng hát của mình đã trở lại, dù chưa thể được như xưa. Trong từng ấy năm trời, tôi vẫn nhớ sân khấu, nhớ khán giả vô cùng và ước mơ một ngày nào đó, sẽ được trở lại với nghiệp cũ mình từng theo đuổi.

    Trở lại với những câu chuyện bùa ngải, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không biết có phải mình bị dính bùa ngải thật hay không, chỉ biết rằng nếu tôi không tin vào điều đó thì chẳng biết tin vào điều gì nữa. Sư cô - người đã giải cứu tôi bằng những biện pháp tâm linh - vẫn là người tôi luôn biết ơn và kính trọng, bởi có dùng phương pháp nào đi nữa thì bà cũng đã cứu mạng tôi, cho tôi một cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời...

    Theo Cảnh sát toàn cầu

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/viet-quang-ke-lai-chuyen-su-co-giai-cuu-khoi-bua-ngai-a22847.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan