Từ cổ chí kim, phụ nữ một khi đã chịu kiếp chồng chung thì không thể tránh khỏi việc ghen ghét, đố kỵ. Việc tranh sủng chốn hậu cung Trung Hoa xưa lại càng không xa lạ gì. Bình thường, chúng ta hay thấy các hoàng hậu, phi tần xỉa xói, tìm chiêu trò, bày mưu hãm hại lẫn nhau.
Tuy nhiên, trong lịch sử từng ghi nhận một vị Hoàng hậu có cách đánh ghen khác biệt hơn tất thảy. Nhân vật được nói đến chính là Viên Tề Quy hay còn được gọi là Viên Hoàng hậu, vợ của Lưu Tông Văn Đế.
Viên Hoàng hậu sinh ra trong một gia đình quan lại thời Nam Bắc Triều. Phụ thân là Viên Đam, mẫu thân là Vương Thị. Cha của bà vốn là bạn thân với Hoàng đế thời ấy là Lưu Tông Vũ Đế. Thấy nhà họ Viên có cô con gái xinh đẹp nên vua quyết định hứa hôn cho con trai là Hoàng tử Lưu Nghĩa Long.
Sau này khi Lưu Nghĩa Long tiếp quản ngai vàng, lấy hiệu là Lưu Tông Văn Đế thì Viên Tề Quy chính thức trở thành người đứng đầu tam cung lục viện.
Sau khi trở thành hoàng hậu, Viên Tề Quy sinh được cho chồng 2 người con, một trai, một gái, cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn trong sự an lành, hạnh phúc.
Những tưởng cuộc đời Viên Hoàng hậu sẽ xuôi chèo mát mái trong vinh hoa phú quý như thế cho đến khi xuất hiện người phụ nữ khiến vua say mê hơn cả Hoàng hậu. Đó chính là Phan Thục phi.
Vị phi tần này tuổi còn rất trẻ lại khéo léo và có miệng lưỡi rất lợi hại. Cũng vì những điều này khiến Lưu Tông Văn Đế cưng chiều nàng hết mực. Mọi chuyện có lẽ cũng không quá khó xử nếu như nàng ta biết khiêm tốn một chút.
Đằng này, Thục phi ỷ vào mình được cưng chiều, trước mặt vua yểu điệu nhẹ nhàng, sau lưng lại tìm cách chọc tức Hoàng hậu vì nghĩ nàng hiền lành.
Ả luôn ba hoa khắp tam cung lục viện về tình yêu và sự sủng ái mà Lưu Tông Văn Đế dành cho mình, có lần ả còn nói rằng, sẽ có ngày mình soán ngôi được hoàng hậu và leo lên vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Một lần, trước mặt Viên Hoàng hậu, Phan Thục phi khoe rằng, một khi cô ta cần tiền thì hoàng đế sẽ không bao giờ từ chối, dù số tiền cô ta muốn là bao nhiêu.
Hoàng hậu biết hoàng thượng là người có tính toán. Bởi vậy việc ban thưởng của ông cũng kỹ càng chứ chưa bao giờ tỏ ra hào phóng. Ngay đến hoàng hậu mà mỗi lần cũng chỉ được ban thưởng tối đa ba vạn đồng. Nghĩ vậy, Hoàng hậu đã dùng tiền để thử lòng.
Hoàng hậu mượn danh của Phan Thục phi ngỏ ý đòi Hoàng đế cho 30 vạn đồng, số tiền phải nói là gấp 10 lần Lưu Nghĩa Long hay ban cho hoàng hậu.
Ngờ đâu, chẳng mấy chốc sau đó Lưu Nghĩa Long đã đưa ngay đến 30 vạn đồng không thiếu một xu nào. Viên Hoàng hậu nhìn số tiền mà thẫn thờ, uất nghẹn không nói nên lời.
Với nhiều người, khi phát hiện chồng chiều chuộng “tiểu tam” hơn chính thất thì sẽ làm mọi cách để hả giận như hành hạ, đánh đập, hãm hại tình địch… thì Viên Hoàng hậu lại có cách đánh ghen văn minh nhưng có phần cố chấp đó là kiên quyết không mở lời với hoàng thượng.
Sau đó, bà dần dần khép mình, cũng chẳng muốn gặp ai với lý do bị bệnh. Hoàng thượng vẫn còn yêu vợ. Ông nhiều lần tìm gặp nhưng đến cung thì bà cáo bệnh, ông đi tới đâu thì bà sẽ không có mặt ở đó.
Không chỉ Vua mà cả Thái tử và Công chúa đều phải chịu đòn ghen uất ức đó của mẹ. Họ cũng chẳng được gặp Hoàng hậu, bị mẹ từ chối mỗi khi đến thăm.
Cuối cùng, sự u uất của Hoàng hậu đã biến thành một căn bệnh. Bà không nói ra sự uất ức, chịu đựng bằng sự im lặng và cuối cùng lâm bệnh nặng liệt giường.
Khi bà ở trên giường bệnh, Hoàng đế vội vã tới thăm. Ông xót xa cầm tay vợ và hỏi rằng bà còn điều gì muốn nói không. Đến giây phút cuối đời đó, Hoàng hậu vẫn không thèm nói lời nào, nhìn vào Hoàng thượng bằng ánh mắt căm hờn, u uất rồi kéo chăn che kín mặt. Vài ngày sau bà qua đời khi chỉ mới 35 tuổi.
Khi bà đi, Hoàng đế Lưu Nghĩa Long cứ day dứt mãi. Đáng tiếc cái day dứt muộn màng này của ông đã không làm cho nỗi phẫn nộ, giận dữ tột cùng của Lưu Thiệu - Hoàng trưởng tử của Lưu Nghĩa Long và Viên Hoàng hậu nguôi đi bớt.
Sau khi Viên Hoàng hậu qua đời, nghe kể lại cơ sự về cái chết của mẹ mình, Thái tử Lưu Thiệu rất giận dữ và thề quyết tâm trả thù cho mẹ mình. Thái tử đã bày mưu tạo phản không lâu sau đó, tự tay giết chết cha ruột và vị Phan Thục phi nham hiểm ngày nào.
Cái giá phải trả cho đòn đánh ghen có 1-0-2 trong lịch sử Trung Hoa phong kiến này phải nói là quá đắt.
Mộc Miên(T/h)