Ở quê được mấy ngày, tôi theo chồng lên phố. Sau gần một ngày vật vã vì say xe, tôi như muốn khuỵu xuống bởi “lâu đài” của “đại gia” là một căn phòng bé tý, ẩm thấp, tường vôi tróc loang lổ nằm trong dãy nhà trọ rẻ tiền.
17 tuổi tôi biết mình xinh, khi mọi người trong làng nhận xét tôi ăn đứt nhiều cô trên phố. Tôi thừa hưởng nhiều nét đẹp của mẹ và của bố, với dáng cao ráo, thon thả, nước da tuy không trắng nhưng lại có màu nâu rám nắng của miền Trung lộng gió biển.
Đôi mắt lá răm cùng nụ cười điểm hai má lúm đồng tiền khiến bao anh trai làng đắm đuối, mê mẩn.
Tuy vậy mục tiêu của tôi không phải là mấy anh trai làng mà luôn nuôi chí sẽ lấy chồng giàu trên phố, càng giàu càng tốt để đổi đời, để nhanh chóng rũ bỏ cái mác quê mùa lam lũ, nghèo khó.
Năm tôi 18 tuổi, làng quê rộn ràng với tin con trai ông trưởng họ Trần thoát ly lên phố, làm kĩ sư tài ba, giỏi giang sẽ về thăm quê và kén vợ.
Ảnh minh họa. |
Tin loan nhanh như vết dầu loang ngày biển động, không hết một buổi sáng mà cả làng đều biết, họ xuýt xoa, họ ao ước, khiến cho không phải một mình tôi mà nhiều trái tim thiếu nữ như tôi loạn nhịp, cùng những mộng mơ đổi đời nay mai, nếu lọt vào mắt xanh của con trai ông trưởng họ Trần...
Hôm nhà ông trưởng họ Trần mở tiệc đón con trai, tôi không phải họ Trần nhưng lại được ông ưu ái đến tận nhà, sau khi lịch sự mời bố mẹ tôi tới dự, ông cười cười xin phép bố mẹ tôi để tôi ra bưng bê, tiếp khách giúp ông. Nể lời ông, bố mẹ giục tôi mau chóng ra nhà ông để giúp cho buổi tiệc suôn sẻ.
Với tấm áo bà ba màu ngọc bích, chiếc quần đen mẹ may từ hai năm trước, tôi vẫn nổi bật giữa đám thiếu nữ có mặt ở nhà ông.
Đôi lần bê đồ ăn tiếp cho mâm của ông trưởng họ cùng con trai và khách quý của họ, tôi len lén quan sát người thanh niên là nhân vật chính trong buổi tiệc đó.
Anh đẹp trai, trắng trẻo và ăn nói nhẹ nhàng, lịch lãm, thật đúng là người thành đạt, có học và sống lâu nơi thành thị...
Sau khi dọn dẹp gọn ghẽ mọi thứ ở bữa tiệc, khi tôi vừa bước chân đến cổng nhà, cũng là lúc thấy con trai ông trưởng họ Trần bắt kịp tôi.
Tim tôi đập liên hồi kỳ trận, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi anh nắm lấy tay tôi nói lời yêu có cánh, rằng anh “cảm“ tôi ngay cái nhìn đầu tiên, rằng tôi sinh ra là để dành cho anh, rằng tôi xứng đáng là bà hoàng trong lòng anh, xứng đáng được lên phố sống sung sướng, vương giả chứ đây không phải mảnh đất dành cho tôi....v..v...
Nghĩ mình thật đào hoa khi gặp anh, tôi nhanh chóng gật đầu nhận lời cầu hôn của anh sau nửa tháng anh lưu lại quê. Chắc thấm nhuần lời dạy “cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha” nên sau ba tháng đi lại chỉ tìm chứ chưa kịp hiểu, ông trưởng họ đã cùng họ hàng, gia đình mang trầu cau lễ lạt sang nhà tôi xin chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới.
10 ngày sau lễ ăn hỏi là lễ cưới tưng bừng. Bạn bè, người làng xuýt xoa mừng cho tôi, trong đó không hiếm những ánh nhìn ganh tỵ, tiếc nuối.
Ở quê được mấy ngày, tôi theo chồng lên phố. Sau gần một ngày vật vã vì say xe, tôi như muốn khụy xuống bởi “lâu đài” của “đại gia” là một căn phòng bé tý, ẩm thấp, tường vôi tróc loang lổ nằm trong dãy nhà trọ rẻ tiền.
Chồng tôi cũng chẳng phải kỹ sư giỏi giang, thành đạt gì vì ngay sang hôm sau tôi đã chứng kiến chồng mình ngồi cùng lũ bạn sát phạt đỏ đen, trong lúc một mình tôi lọ mọ hỏi đường đi chợ rồi về nấu nướng cơm nước.
Bao nhiêu tiền mừng cưới, tiền bố mẹ cho để phòng thân theo nhau bay vào những ván bài sát phạt đỏ đen của chồng.
Tôi phải đi phụ việc ở quán cơm bình dân với cái bụng nặng nề để sống và trả nợ cho chồng.
Ôi giấc mộng lấy chồng đại gia của tôi, nợ đời này tôi phải gánh đến bao giờ đây? Có lối thoát nào cho tôi không đây?
Theo TPO