Nằm lặng lẽ giữa căn phòng, tôi thảng thốt thét lên trong tâm khảm: “Tại sao lại ra cớ sự như hôm nay? Vốn dĩ đang rất tốt đẹp lắm mà!” Nghẹn, nấc, rồi tắt đèn... Màn đêm sụp xuống?
Ảnh: Internet |
Quen nhau từ thời đại học, ra trường, đi làm rồi cưới nhau, chuyện tình êm đẹp ấy ngỡ như kéo dài mãi mãi...
Ngoài công việc, anh giúp tôi đưa đón con đi học, có khi còn phụ làm bếp những hôm tôi bận công tác. Và cứ thế, việc nhà san sẻ cho nhau, cùng nhau xua tan bao nỗi lo âu, buồn bực và cả những áp lực trong công việc và cuộc sống. Việc anh, anh làm. Việc tôi, tôi chăm bẵm. Không ai can dự vào việc của nhau chỉ trừ những lúc tâm sự, gỡ rối cho nhau. Và rồi cho đến một ngày, xảy ra biến cố...
Ảnh: Internet |
Do việc sáp nhập công ty, từ vị trí Giám đốc, anh bị giáng xuống Trưởng phòng cho một chi nhánh cách xa nhà mấy chục cây số thay vì chỉ mất 2 km từ nhà đến chỗ làm cũ. Bất tiện hơn là việc đưa đón con không thuận đường mất nhiều thời gian. Tâm trạng đã không tốt, cộng thêm việc đi làm trễ do những nguyên nhân khách quan đến từ gia đình, đường xá, nhiều lần bị sếp la, anh đâm ra chán nản, tính chuyện nghỉ làm và lập công ty riêng.
Với số tiền tích góp được trong suốt 20 năm đi làm của hai vợ chồng cũng đủ cho anh mở một công ty vừa phải với số nhân viên tầm vài chục người. Thế nhưng anh nói, tiền này là công tích góp của cả hai nên anh chỉ lấy một nửa, số còn lại để dành cho tôi và con, đề phòng bất trắc gặp phải rủi ro trong kinh doanh.
Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi rất tin tưởng chồng mình, lại còn bảo anh cứ dùng hết số tiền vào việc kinh doanh công ty, bởi dẫu sao với chức vụ Trưởng phòng Marketing, mức lương của tôi cũng đủ nuôi sống cả nhà nhỡ chẳng may anh trắng tay sạc nghiệp.
Ảnh: Internet |
Thế là niềm tin của tôi đã đặt đúng chỗ, với kinh nghiệm thương trường và chuyên môn quản lý, anh cũng lần lượt vượt qua những khó khăn ban đầu, công ty từng bước đi vào ổn định. Qua hai năm phát triển, công ty có bước tiến triển mới, dần mở rộng quy mô và phạm vi hoạt động. Lúc này, anh mới mở lời bảo tôi xin nghỉ việc, quay về giúp anh quản lý chi nhánh mới.
Thực ra điều này tôi đã nghĩ đến từ khi anh vừa thành lập công ty, nhưng vì lo xa, đề phòng công ty phá sản, cả nhà sẽ gặp rắc nên tôi chỉ đứng quan sát và góp ý cho anh... Giờ đây là lúc tôi nên ra tay góp sức, chia bớt gánh nặng công việc với chồng.
Để rồi dẫn đến cái kết...
Lúc đầu quay về làm việc, mọi chuyện cứ thế diễn ra suôn sẻ, công việc kinh doanh công ty cũng gặp thuận lợi, tiến triển tốt. Nhưng tôi nhận ra, thái độ của anh đối mình đã không còn như xưa, anh đã tỏ ra gia trưởng, và tự ý cho mình cái quyền được “sai khiến” tôi. Nếu như trước đây anh dùng kính ngữ hoặc những lời lẽ ôn hòa để nhờ tôi làm điều gì đó. Còn giờ đây thì sao?...
Tôi như bị sốc trước cách ứng xử và thái độ của anh, nhưng vẫn cố kìm cảm xúc và chịu đựng. Có những lúc tôi như phát điên vì những lời vô cớ anh gieo xuống tôi chỉ vì những rắc rồi gặp phải trong việc điều hành và quản lý nhân sự. Giờ tôi không biết tính sao, vì nếu đôi câu qua lại thì tôi nghĩ với tính khí ấy, thái độ đã thay đổi 180 độ ấy, cũng sẽ gào thét vào mặt tôi, nói ra những lời thậm tệ và khó nghe hơn trong lúc này. Và như thế, khoảng cách giữa hai chúng tôi dần xa hơn nữa?
Ảnh: Internet |
Lặng mình trong góc tôi, tôi nghe hơi thở của chính mình, nó vẫn đều, nhưng là khoảng nhịp của sự chịu đựng giờ như đã thành thói quen. Có lẽ sự gần gũi cả hai trong lúc này chỉ là vì công việc và con cái chứ tôi không còn nhận ra tình cảm mà anh đã dành tôi như thuở nào, cứ đà này, tôi sợ một ngày nào đó, tình cảm tôi dành cho anh cũng như thế, để rồi dẫn đến cái kết...
Vậy trách ai đây? Cuộc đời đưa đẩy hay trách anh ấy đã đổi thay. Giá như lúc xưa, công ty không gặp sự cố, anh không nghỉ làm và lập công ty riêng thì đâu dẫn đến cớ sự này? Tôi phải làm sao đây?
Minh Tâm