(ĐSPL) - Giờ tôi mới thấy mình sai và đã “mở mắt" ra được. Tôi có nên quay về xin lỗi bố mẹ đẻ không? Liệu khi ấy bố mẹ và em gái có đón nhận tôi quay trở về nhà?
Chưa bao giờ tôi ân hận như lúc này. Tôi đã từng coi chồng là tất cả, lúc nào cũng bao biện mọi tội lỗi cho chồng mà không thèm quan tâm và đối xử tệ bạc với bố mẹ ruột của mình.
Chào tất cả mọi người!
Tôi biết đến mục Tâm sự này cũng thật tình cờ. Trước kia tôi là người phụ nữ mạnh mẽ và chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại không giải quyết được những chuyện của mình. Nhưng giờ đây, đứng trước sự việc của gia đình tôi, tôi lại càng ngày càng lún sâu vào sai lầm mà không sao dứt ra được. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, sự bất hiếu trong tôi mỗi ngày một lớn hơn với bố mẹ đẻ mình.
Tôi xin phép không nói vòng nói vo mà kể ngay câu chuyện nhà mình lên đây. Nếu bạn nào muốn chửi rủa tôi, xin hãy cứ ném đá tôi tơi tả. Tôi xin nhận hết để bản thân có thể sớm tỉnh ngộ mà dứt ra được người chồng khốn nạn tôi từng yêu hơn cả bản thân mình.
Bố mẹ tôi chỉ có 2 cô con gái. Đó chính là tôi và em gái tôi. Hiện nay, 2 chị em tôi đều đã đi lấy chồng. Em gái tôi lấy chồng trong Sài Gòn nên theo chồng chuyển vào trong đó ở và làm việc. Còn tôi, lấy chồng ngoại tỉnh, nhà chồng cách Hà Nội gần trăm cây số, thương 2 con thuê nhà vất vả, bố mẹ tôi đã bảo vợ chồng tôi về nhà ông bà ở.
Nhà tôi, bố mẹ chỉ làm công nhân bình thường nên cũng không giàu có gì. Tuy nhiên, bố mẹ tôi cũng không thiếu thốn. 2 ông bà vẫn có lương hưu, lại nhận hàng về làm thêm hàng ngày nên vẫn có đồng ra đồng vào. Vợ chồng tôi đi làm bên ngoài, nhưng nhiều lúc trước các khoản lớn, bố mẹ tôi vẫn phải đỡ đần và cho thêm.
Tôi đã vì người chồng khốn nạn mà đối xử tệ bạc với bố mẹ đẻ (Ảnh minh họa) |
Bố mẹ tôi cũng không ghê gớm. Chưa bao giờ, ông bà soi mói con rể. Ông bà coi con rể như con trai. Có gì không hài lòng, bố mẹ cũng góp ý và nói thẳng trước mặt. Thậm chí nhiều lúc ông bà còn rất nhẫn nhịn, chiều con rể hết lòng. Khi chúng tôi có cháu đầu lòng, ông bà cũng đỡ đần chăm non. Rồi các khoản tiền ăn tiêu, khám bệnh của cháu, ông bà cũng lo từ A-Z.
Còn chồng tôi là người đàn ông hơn tôi 4 tuổi. Anh là trưởng phòng của một phân xưởng trong một nhà máy may. Mang tiếng lương lậu khá, nhưng anh chưa bao giờ mua cho bố mẹ vợ cái gì. Nhà có vật dụng gì hỏng, tôi nói chồng mua để cả nhà dùng thì chồng tôi toàn gạt đi, ỷ lại cho bố mẹ phải mua. Còn tiền của anh, anh toàn gửi về quê cho mẹ chồng cất hộ.
Nói chung, chồng tôi luôn tính toán thiệt hơn và không biết điều với bố mẹ vợ. Có nhiều lúc ở cùng một nhà, bố mẹ vợ ốm mà anh cũng không xuống hỏi han một câu hay chạy ra ngõ mua cho ông bà bát cháo. Tôi cố tình nhắc anh thì anh lại bảo: “Ai mà chả có lúc ốm sơ sơ thế. Ốm như thế này nhằm nhò gì”. Nhưng bố mẹ chồng tôi ốm, đôi khi chỉ là sốt thôi, chồng tôi cũng bắt tôi gọi điện về hỏi han tình hình cụ thể
Nhiều lúc, vì quá mệt mỏi trong công việc, về đến nhà chồng tôi trở nên nóng tính và coi thường vợ con, coi thường bố mẹ vợ. Ban đầu anh còn ngại đánh mắng tôi lúc có bố mẹ vợ ở nhà. Còn giờ, trước mặt cả bố mẹ vợ, anh sẵn sàng đánh tôi tím tái mặt mày.
Bố mẹ tôi vào khuyên can và giảng giải thì thậm chí chồng tôi còn đánh cả bố mẹ vợ nữa. Lúc bị giảng giải nhiều, anh còn nói hỗn và chửi bố mẹ tôi không ra gì. Nhiều lúc tôi rất thương bố mẹ tôi nên đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi vẫn bênh chồng tôi chằm chặp vì nghĩ anh quá stress với công việc nên điên khùng như thế.
Cứ nghĩ đến đứa con nhỏ của tôi và anh, chẳng hiểu sao tôi ăn phải bùa mê thuốc lú gì từ chồng mà chồng tệ bạc vậy nhưng tôi cứ coi chồng là tất cả. Lúc nào tôi cũng bao biện mọi tội lỗi cho chồng. Có nhiều lúc, trước thái độ hỗn láo của chồng tôi, bố mẹ tôi còn phải uất ức không thể chịu nổi và có ý muốn tổng cổ con rể ra khỏi nhà. Nhưng vì yêu chồng, tin chồng, tôi khôg thèm quan tâm tới bố mẹ đẻ và không nói chuyện với bố mẹ tôi để “tỏ thái độ”.
Thậm chí đến cả em gái của tôi, nó biết chuyện nên đã góp ý cho tôi rất nhiều. Tôi lại ghét em gái ra mặt và chị em tôi giờ xa cách, chẳng có chút thân thiết nào. Ngược lại chị em tôi coi nhau như người ngoài.
Nói chung, vì chồng tệ bạc mà tôi đã khiến tình cảm gia đình tôi nguội lạnh. Nhiều lúc tôi chấp nhận bỏ bố bỏ mẹ để chọn đứng về phía chồng. Mới đây nhất, sau một lần cãi cọ và xô bố tôi ngã, bố mẹ tôi không chịu được đã đẩy anh ra khỏi nhà và đuổi con rể thẳng cổ. Tôi lại lóc cóc mang con gái theo anh đi thuê nhà sống và trách cứ bố mẹ mình.
Tôi có nên quay về xin lỗi bố mẹ đẻ không? (Ảnh minh họa) |
Mới có 2 tháng không sống cùng bố mẹ và theo chồng, tôi đã lãnh bao nhiêu trận đòn thừa sống thiếu chết từ anh. Kèm theo đó là những lời sỉ vả tôi và gia đình tôi. Anh bảo: “Tao ghét gia đình mày. Tao sẽ làm cho mày và phụ huynh của mày sống không bằng chết khi đã coi thường và đuổi thằng này ra khỏi nhà”.
Không chịu được chồng tệ bạc, sau 4 năm hôn nhân luôn bảo vệ chồng, sau 2 tháng sống cùng chồng vũ phu, tôi đã nghĩ tới 2 chữ ly dị. Nhưng thật sự tôi không biết làm thế đúng không? Với lại, ly hôn xong, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về với gia đình mình. Giờ tôi mới hiểu, người ta sống với chồng cả đời thật, sướng khổ ở chồng thật nhưng cha mẹ là duy nhất, là người sinh ra và luôn ở bên mình dù khốn khó nhất. Đáng lẽ ra, tôi không bao giờ được đối xử như thế với cha mẹ.
Giờ tôi mới thấy mình sai và đã “mở mắt" ra được. Tôi có nên quay về xin lỗi bố mẹ đẻ không? Liệu khi ấy bố mẹ và em gái có đón nhận tôi quay trở về nhà?