(ĐSPL) - Khi tôi chuyển sang niềm nở, chấp nhận phục vụ con dâu để sửa chữa lỗi lầm trước kia, cũng là lúc nó có người đàn ông khác.
Từ ngày con dâu bỏ nhà đi, con trai tôi cứ thẫn thờ như người mất hồn. Tôi không ngờ những điều tôi làm lại cay đắng đến vậy. Tôi biết mình có lỗi nhưng lại không thể mở lời được với nó, bởi “bát nước đổ đi làm sao lấy lại được”.
Ngày con trai tôi dẫn bạn gái về nhà, nhìn cái tướng người gầy như cò hương của nó tôi đã không ưa dù nó là gái Hà Nội. Nói về gia thế, nhà cô gái đó không bằng nửa nhà tôi. Bố mẹ nó không có nghề ngỗng gì, chỉ ghi lô đề rồi ngồi bán trà đá. Trong khi đó, vợ chồng tôi đều là cán bộ nhà nước đã về hưu. Nhà lại có của ăn của để.
Lúc đó, tôi dù không ưng nhưng vẫn lựa lời từ chối khéo: “Mẹ thấy hai đứa không đẹp đôi lắm, có lẽ là bạn thì hơn con ạ”. Con tôi nghe thế, vội cầm tay cô ta mà nói rằng: “Nhà cô ấy nghèo, nhưng cô ấy là cô gái có nghị lực lại có tấm lòng lương thiện. Con yêu cô gái này và muốn cưới cô ấy làm vợ. Vả lại chúng con đã đi chùa thề nguyền với nhau trước mặt phật rồi. Mong bố mẹ hiểu cho con”.
Nhìn đứa con trai mặt đẹp như hoa nói vậy mà lòng tôi phẫn nộ vô cùng. Ông nhà tôi chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Ông ấy là thế, những lúc không hài lòng là ngửa mặt lên trời lầm bầm, còn chẳng can thiệp được tích sự gì cả. Hai đứa con là do tôi một tay nuôi nấng nên người. Tới dây tôi không thể nhẫn nhịn nổi nữa tôi một mực phản đối và muốn con trai tôi chấm dứt ý định cưới xin ngay.
Rồi bất ngờ, con trai tôi quỳ xuống nói rằng: “Mẹ hãy cho chúng con đến với nhau, cô ấy đã có thai được 2 tháng rồi mẹ à”. Con tôi vừa nói vừa khóc nhìn khuôn mặt nó tôi không biết phải làm thế nào. Tôi đành phải chấp nhận đám cưới “bất đắc dĩ” đó với điều kiện “cưới xong nó phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc bầu bí, đẻ xong thì đi làm”. Trong thân tâm tôi lúc đó trào lên một nỗi uất nghẹn “đã quê lại còn tìm cách úp sọt con bà, mày cứ ở nhà với bà, bà dạy dỗ lại cái loại mất nết hư thân này”.
Trước mặt con trai tôi đối với con dâu vẫn bình thường. Nhưng khi con trai đi rồi, tôi tìm mọi cách hành hạ nó, dù nó đang mang trong người huyết thống nhà họ Nguyễn chúng tôi. Con trai tôi càng yêu chiều nó bao nhiêu, thì tôi hành hạ nó bấy nhiêu. Từ giặt giũ tới phơi phóng quần áo, xong rồi cơm nước chợ búa… tôi giao hết cho nó.
Khi nó làm chậm trễ tôi mắng nó không thương tiếc, nhưng nó vẫn gọi tôi là mẹ ngọt xớt. Tôi cũng nói thẳng với nó rằng “Cô đừng mơ tôi chấp nhận loại con dâu như cô, muốn tôi hài lòng đâu có dễ. Với loại đàn bà như cô tôi càng không thể”.
Trước mặt con trai tôi đối với con dâu vẫn bình thường. Nhưng khi con trai đi rồi, tôi tìm mọi cách hành hạ nó, dù nó đang mang trong người huyết thống nhà họ Nguyễn chúng tôi. |
Có lẽ nó đem chuyện kể với con trai tôi, nên nhiều lần con tôi cứ thủ thỉ với mẹ “hãy mở lòng đón nhận cô ấy đi mẹ, mẹ làm thế con buồn lắm”. Nhưng tôi trước sau như một “mẹ chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì con, vì cháu mẹ. Còn nó, mẹ cần có thời gian”.
Khi con dâu tôi đau nghén, tôi hắt hủi nó đủ điều. Tôi không ghét cháu mình mà chỉ ghét mẹ nó thôi. Nhưng rồi sự hằn học của tôi đã đẩy tôi vào một bi kịch mà tôi có hối cũng không kịp.
Hôm đó, khi nó giặt quần áo xong, tôi nhắc nó mang ra phơi cho được nắng. Nó bảo rằng “Con tự nhiên thấy trong người mệt quá, con nghỉ một tí. Mẹ lấy hộ con cốc nước với”.
Tôi hằn học: “Cô tự đi mà lấy đi, từ sáng tới giờ có chậu quần áo không xong. Cô mau dậy cố nốt đi rồi cho thằng cháu tôi nó còn được nghỉ nữa”.
Con dâu tôi không nói gì mà đứng dậy khệ nệ kéo chậu quần áo. Nhưng bất chợt nó trượt ngã trước cửa nhà tắm. Khi nghe tiếng nó hét tôi không chạy vào mà vẫn ngồi xem ti vi. Đợi mãi mà không thấy nó ra tôi vãn giục giã “Mau đi, cô làm cái gì mà lâu thế”. Nó không trả lời.
Tôi mon men vào xem thì thấy nó nằm trên vũng máu lênh láng. Mọi thứ tới giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, mặt nó tái xanh tái mét. Hốt hoảng gọi xe cứu thương, lòng tôi cầu mong trời phật phù hộ cho mẹ con nó tai qua nạn khỏi.
Nhưng trời không thấu cho sự ăn năn của người mẹ như tôi. Sau khi mất đi đứa con đó, con dâu tôi không còn niềm nở với tôi như trước nữa. Nó đi làm và thành một người khác hoàn toàn. Nó ngày càng mặn mà, con tôi ngày càng si mê nó. Đến mức, con tôi bị cuồng vợ làm cái gì cũng chỉ chăm chăm đến vợ nó mà thôi.
Tôi có nên đi gặp con dâu và cầu xin nó tha thứ mà quay về nhà? |
Khi tôi chuyển sang niềm nở, chấp nhận phục vụ con dâu để sửa chữa lỗi lầm trước kia, cũng là lúc nó có người đàn ông khác. Con dâu tôi đòi ly hôn và kêu rằng “Tôi quá mệt mỏi khi sống trong gia đình này lắm rồi. Tôi nhìn thấy mẹ anh tôi lại nhớ đến đứa con đã mất”. Con tôi dù đã hết sức níu giữ, nhưng vẫn không thể cứu vãn được cuộc hôn nhân đang đứng bên bờ vực tan vỡ đó.
Từ ngày nó bỏ đi, con trai tôi cứ sống thẫn thờ như một chiếc bóng. Nó đi làm về lại lên phòng nằm. Khi tôi nói chuyện với nó, nó lại đổ tại tôi mà đời nó ra nông nỗi này. Nó kêu "Con thất vọng vì những gì mẹ đã gây ra cho cuộc đời con. Con đã cầu xin mẹ hãy chấp nhận cô ấy. Tất cả là tại mẹ". Và từ đó, đã mấy tháng nay, tôi không thấy nó cười nói gì cả. Còn ông nhà tôi ông ấy cũng không thèm nói với tôi một câu nào tử tế lúc nào mở miệng cũng "tại bà", "do bà mà ra cả",..
Giờ tôi thực sự ân hận lắm. Chính tôi đã làm tổn thương con trai tôi và phá tan hạnh phúc của nó. Tôi phải làm thế nào để con dâu tôi có thể quay về với con trai tôi đây? Tôi có nên đi gặp con dâu một lần và cầu xin nó tha thứ cho bà mẹ chồng từng hồ đồ này không?