(ĐSPL) - Hai tuần sau khi kết hôn, tôi đã ngoại tình. Xin đừng vội nhiếc móc tôi là một thằng đàn ông đểu giả, bởi vốn dĩ ngay từ đầu, tôi không yêu vợ.
Tình nhân là mối tình đầu 10 năm của tôi. Chúng tôi yêu nhau tha thiết nhưng bị bố mẹ tôi phản đối vì không hợp tuổi. Vốn dĩ mọi chuyện chẳng đến đường cùng như thế. Tất cả bắt đầu từ bi kịch xảy ra trong gia đình tôi. Chỉ bởi cái chết của anh trai tôi quá ám ảnh bố mẹ nên họ tuyên bố không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
[mecloud]buCY8wLiU4[/mecloud]
Anh trai tôi mất cách đây hơn 1 năm trong một vụ tai nạn giao thông, lúc đó anh mới lấy vợ được 6 tháng. Trước khi cưới, mẹ tôi đi xem ở đâu đó, nói rằng tuổi anh chị không hợp nhau, lấy nhau thì 1 người sẽ phải chết. Nhưng vì anh quá cương quyết nên gia đình tôi chấp nhận. Ai ngờ xảy ra cơ sự, lại trùng với lời đoán của bà thầy. Chưa đến giỗ đầu anh trai tôi, chị dâu phải tủi nhục ôm quần áo về nhà mẹ đẻ. Anh mất đi rồi, chỉ còn mình tôi phụng dưỡng cha mẹ.
Khi tôi đưa Lam về ra mắt, mẹ tôi lại tính tuổi rồi gọi thầy, kết quả, bà sống chết không tác thành cho chúng tôi vì sợ bi kịch một lần nữa giáng xuống. Tôi và Lam lén lút, khổ sở yêu nhau trong sự cấm đoán của gia đình, cho đến khi gia đình dùng mọi cách để tôi làm đám cưới với Hiền – con gái một người bạn thân của mẹ. Tôi không thể cãi lời cha mẹ, vì vậy đành ngậm ngùi chia tay Lam.
Nhưng hai tuần sau đám cưới, tôi nhận được điện thoại báo Lam cắt cổ tay tự tử vì quá đau buồn. Tôi lao đến bệnh viện ngay trong đêm, để mặc Hiền ngơ ngác trong phòng tân hôn. Kể từ đó đến nay, tôi đã lén lút ngoại tình với Lam.
Hiền – vợ tôi là một phụ nữ có tính cách y như tên gọi của cô ấy vậy, rất ngoan hiền, đảm đang, dịu dàng. Sống cùng bố mẹ chồng nhưng cô ấy coi như bố mẹ đẻ và hết lòng chăm sóc, phụng dưỡng. Mẹ tôi coi Hiền như con gái, thậm chí nhiều khi tôi là con trai mà còn không được yêu quý như vợ. Nhờ có cô ấy mà nỗi đau mất mát trong gia đình tôi mới được xoa dịu.
Tôi không ác cảm gì với Hiền. Cô ấy rất tốt nhưng vì bên tôi còn có Lam, còn có mối tình sâu sắc suốt 10 năm không thể đến với nhau, nên tôi không thể coi Hiền như người vợ thực sự của mình. Hiền cảm nhận được điều đó nhưng cô ấy vẫn nhẫn nhịn. Đôi khi tôi bối rối vì bắt gặp ánh mắt chờ đợi của cô ấy.
Tôi vẫn thực hiện nghĩa vụ, trách nhiệm của người chồng trong gia đình. Tôi vẫn viện đủ lý do để đến với Lam. Tôi cũng biết mình là gã đàn ông chẳng ra gì, nhưng tôi không thể buông tay cả hai. Hiền có lẽ biết nhưng giả vờ hoặc cô ấy không biết thật.
Mọi chuyện kéo dài như thế được 2 năm thì Lam bắt đầu muốn sở hữu tôi nhiều hơn. Đầu tiên cô ấy bàn với tôi góp tiền mua một căn hộ chung cư nhỏ để làm”tổ ấm”. Mỗi lần bên nhau, Lam níu kéo tôi lâu hơn, không muốn tôi trở về với Hiền. Cô ấy cũng muốn có con và đòi tôi phải ly hôn. Lam nói, lần này bất chấp bố mẹ tôi có phản đối, hay thậm chí mẹ tôi có dọa chết thì cô ấy cũng không từ bỏ tôi. Những năm qua, cô ấy đã ê chề với một mối quan hệ không danh phận và không cam tâm tiếp tục như vậy.
Tôi giật mình như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, tôi là kẻ đáng trách khi đã cướp đi cả tuổi thanh xuân của Lam mà không làm được gì cho cô ấy. Lúc này, lòng tôi trùng xuống, tôi nói Lam hãy đi tìm hạnh phúc của riêng mình bởi tôi không có can đảm bỏ vợ, trách nhiệm của tôi với gia đình quá lớn. Lam nổi khùng lên, cô ấy đập phá đồ đạc, rồi khóc, rồi cười. Chúng tôi cứ giằng co nhau như vậy mà chưa dứt khoát được. Lam bắt đầu đeo bám tôi mỗi ngày cùng những lời nói hành động khiến tôi khó chịu và muốn rời xa cô ấy. Trong thời gian này, tôi quay về chú ý đến gia đình hơn, nhất là vợ tôi. Dần dần cảm tình với Hiền nảy nở trong lòng tôi lúc nào không biết.
[mecloud]skVeT6VHBb[/mecloud]
Hai hôm trước, vì quên tài liệu quan trọng ở nhà nên giữa buổi tôi phải chạy về nhà lấy. Lục trong ngăn kéo, tôi tình cờ phát hiện ra cuốn nhật ký viết tay của Hiền. Tò mò, tôi mở ra xem thử và như bị cuốn vào từng trang viết. Vợ tôi viết về cảm xúc của cô ấy khi mới bỡ ngỡ bước chân vào làm dâu nhà tôi, về những đêm khóc thầm một mình vì sự thờ ơ của tôi, về tình yêu cô ấy dành cho tôi đang lớn dần mà không biết làm cách nào để kìm nén… Thì ra Hiền đã biết chuyện tôi ngoại tình với Lam và cô ấy cảm thấy bất lực trước mối quan hệ đó. Hiền viết rằng cô ấy chọn yêu tôi đơn phương trong im lặng và sẽ kiên nhẫn chờ cho đến ngày tôi hiểu được điều đó.
Bất ngờ hơn, bên cạnh cuốn nhật ký của Hiền là một phong bì thư khá dày dặn. Trong đó là tập dày những hình ảnh nóng bỏng, thân mật của tôi và Lam, kèm theo bức thư Lam khuyên Hiền nên bỏ cuộc và đồng ý ly hôn bởi vì Lam đang mang thai đứa con của tôi (điều này hoàn toàn dối trá). Lam còn dựng lên những câu chuyện bịa đặt ghê tởm mà chắc hẳn khi đọc xong, Hiền sẽ rất đau lòng.
Trái tim tôi thắt lại, sao Lam có thể làm thế với Hiền? Và vợ tôi cô ấy đã bị sốc và đau lòng đến mức nào?
Cuối cùng, tôi tìm thấy một tờ phiếu khám thai của Hiền. Cô ấy đã có bầu 3 tháng nhưng không nói với tôi. Dòng cuối cùng Hiền viết trong nhật ký từ đêm hôm qua: “Mình quyết định bỏ đi đứa con này, chấp nhận ly hôn để anh được sống cùng người con gái mà anh yêu”. Tôi run rẩy, vội vã gọi điện cho Hiền. Tôi không thể để mất cô ấy và cả đứa con của chúng tôi nữa…
HẢI ANH