Người ta vẫn nói, con gái là người tình kiếp trước của cha, cơ mà tôi vẫn thấy rằng mẹ và con gái mới thực là cảm động. Ở đó, mối quan hệ giữa mẹ và con gái, có những thứ nhiều hơn cả tình mẹ con. Là 2 người phụ nữ duy nhất không có đố kỵ, không có ganh đua, không có hơn thua. Là 2 người phụ nữ thương nhau, thương nhau đến chết đi được.
Mẹ với con gái là bảo vệ đến hơi thở cuối cùng- Ảnh: minh họa |
Tôi từng thấy cái cách vợ tôi dành tình cảm cho mẹ nàng- mẹ vợ tôi. Không chỉ là yêu thương mà còn là kính ngưỡng, còn là biết ơn, còn là tha thiết của tận cùng trái tim nàng. Và mẹ nàng cũng vậy, dành cho nàng thứ tình cảm xắt ra từng khúc ruột.Tôi từng tưởng rằng mẹ yêu tôi nhiều hơn cả yêu em gái mình. Nhưng khi em gái tôi gặp chuyện, tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi yêu em gái tôi bằng thứ tình yêu lớn hơn mẹ đã dành cho tôi nhiều. Nước mắt mẹ dành phần nhiều cho con gái. Chồng có thể thế này, con trai có thể thế khác, nhưng con gái thì như một phần máu thịt cắt ra từ mẹ vậy.
Bố với con gái cũng có những tình cảm như thế, như thể sẵn sàng cắt da xẻo thịt mà yêu. Nhưng dẫu có tha thiết đến nhường nào thì cũng không bằng mẹ với con gái. Không bằng được! Không thể bằng được!
Mẹ với con gái là bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Là xót đau con có khi sâu hơn cả nỗi đau xót của con. Là đến thở cũng thở theo con. Là trọn cuộc đời từ khi sinh con đến cả khi nhắm mắt xuôi tay, con gái vẫn là thứ xót xa nhất, lo lắng nhất, thiết tha nhất trong tâm can của mẹ.
Mẹ với con gái, có đôi khi, vì yêu mà đòi hỏi nhiều. Nhưng đòi hỏi ấy chẳng phải đòi hỏi con mình phải làm được thì mới yêu. Chỉ đơn giản là ước muốn con có thể được như mẹ mong ngóng. Bởi có thế mẹ mới yên tâm, mẹ mới bớt lo lắng. Chứ chẳng phải vì muốn con gái hơn người. Chứ chẳng phải vì thế mà bớt yêu. (Nhưng bao cô con gái hiểu điều đó trong lòng mẹ nàng?)
Mẹ với con gái là hai thân xác chung một. Con gái đau khổ, mẹ sẽ đau khổ hơn. Con gái lo lắng, mẹ sẽ lo lắng hơn. Con gái hạnh phúc, mẹ cũng sẽ chẳng hạnh phúc hơn, chỉ an yên hơn. Nhưng thường trực vẫn là những âu lo. Sợ hạnh phúc mong manh, sợ cuộc đời nhiều bất trắc, sợ con không giữ được hạnh phúc này. Đừng trách mẹ vì đã thường trực âu lo vậy. Bởi làm sao mẹ điềm nhiên được? Làm sao mẹ bình tĩnh như bố được. Một cái hắt hơi của con gái cũng thành cơn bão tố trong lòng mẹ vậy!
Chỉ buồn một nỗi, các cô gái mãi sau này khi lớn khôn, có gia đình, có con gái rồi mới hiểu, mới thấu cảm được những nỗi lòng của mẹ. Càng lớn hơn (già đi, nhiều trải nghiệm đớn đau trong cuộc sống) thì mới càng thấy trân trọng và biết ơn mẹ. Mới hiểu sâu hơn nữa những gì mẹ dành cho nàng ta. Và khi đó, nếu may mắn còn mẹ, mới đáp đền được một phần nào đó, một phần nào đó, rất nhỏ.
Năm tháng thì cứ vụt trôi, này cô gái nhỏ, em có muốn nói điều gì với mẹ của em không? Nói đi trước khi quá muộn! Em có muốn tặng mẹ điều gì không? Em có muốn thêm nhiều hơn nữa, một bữa cơm bên mẹ mình không? Vậy thì bây giờ, làm đi, nói đi, tặng mẹ đi, bên mẹ đi...
Hoàng Anh Tú