+Aa-
    Zalo

    Thơ 20/11: Những bài thơ hay nhất về thầy cô giáo

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Thơ về ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 luôn là những dòng cảm xúc bất tận không bao giờ cạn của các thế hệ học trò dành cho thầy cô của mình.

    (ĐSPL) - Thơ về ngày Nhà giáo Việt nam 20/11 luôn là những dòng cảm xúc bất tận không bao giờ cạn của các thế hệ học trò dành cho thầy cô của mình.


    Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã có một thời gắn bó bên mái trường, được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của các thầy cô. 20/11 sắp tới gần, hãy dành tới thầy cô của mình những bài thơ hay và ý nghĩa nhất.

    Thầy cô là những người dạy cho ta biết chữ, biết thế nào là lẽ phải trên đời, biết đối nhân xử thế. Công lao thầy, cô thật không bao giờ có thể kể xiết, có lẽ cả cuộc đời này, chúng ta cũng không thể nào đền đáp được hết.

    Dưới đây là những bài thơ 20/11 hay và ý nghĩa nhất về thầy cô và mái trường, để chúng ta cùng bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này.

    Nghĩa cô thầy mãi không quên

    Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

    Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

    Những ngày vui của 1 thuở đến trường

    Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

    Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

    Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

    Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

    Và duyên dáng của một người con gái.

    Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

    Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

    Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

    Âu yếm nhìn chúng con

    Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

    Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

    Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

    Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

    Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

    Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

    Một tình thương bao la và vô tận

    Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con./.

    Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

    Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

    Những ngày vui của 1 thuở đến trường

    Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

    Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

    Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

    Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

    Và duyên dáng của một người con gái.

    Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

    Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

    Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

    Âu yếm nhìn chúng con

    Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

    Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

    Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

    Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

    Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

    Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

    Một tình thương bao la và vô tận

    Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con./.


    Thầy Và Chuyến Đò Xưa

    Lặng xuôi năm tháng êm trôi

    Con đò kể chuyện một thời rất xưa

    Rằng người chèo chống đón đưa

    Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

     

    Bay lên tựa những cánh diều

    Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

    Rời xa bến nước quên tên

    Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

     

    Giọt sương rơi mặn bên đời

    Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

    Mắt thầy mòn mỏi xa trông

    Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

     

    Một mùa thu như bao mùa thu trước

    Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò

    Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ

    Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...

    Thời gian qua, mùa thu nay có khác

    Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu

    Nghĩa thầy cô một đời không trả hết

    Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.

    Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở

    Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa

    Chúng con đi, biết khi nào về lại

    Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...

    Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc

    Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm

    Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp

    Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.


    Bụi phấn xa rồi 

    Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai

    Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn

    Một mình thơ thẩn đi tìm lại

    Một thoáng hương xưa dưới mái trường

     

    Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,

    Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me

    Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ

    Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!

     

    Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm

    Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!

    Cuộc đời cũng tựa như trang sách

    Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

     

    Nước mắt bây giờ để nhớ ai???

    Buồn cho năm tháng hững hờ xa

    Tìm đâu hình bóng còn vương lại?

    Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!

     

    Như còn đâu đây tiếng giảng bài

    Từng trang giáo án vẫn còn nguyên

    Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo

    Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!


     Hoa và ngày 20-11 

    Nụ hoa hồng ngày xưa ấy

    Còn rung rinh sắc thắm tươi

    20-11 ngày năm ấy

    Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

     

    Cô tôi mặc áo dài trắng

    Tóc xanh cài một nụ hồng

    Ngỡ mùa xuân sang quá

    Học trò ngơ ngẩn chờ trông...

     

    Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...

    Xuân sang, thầy đã bốn mươi

    Mái tóc chuyển màu bụi phấn

    Nhành hoa cô có còn cài?

     

    Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...

    Tà áo dài trắng nơi nao,

    Thầy cô - những mùa quả ngọt

    Em bỗng thành hoa lúc nào. 

    Nắng ấm sân trường 

    Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương

    Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng

    Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng

    Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ

     

    Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ

    Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa

    Và cả gió cũng biết mê thơ nữa

    Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.

     

    Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm

    Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít

    Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít

    Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh

     

    Em ngồi yên uống suối mật trong lành

    Thời gian như dừng trôi không bước nữa

    Không gian cũng nằm yên không dám cựa

    Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng

     

    Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang

    Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm

    Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng

    Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người...

    THẦY

    Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

    Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

    Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

    Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ?

    Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …

    Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

    Mái chèo đó là những viên phấn trắng

    Và thầy là người đưa đò cần mẫn

    Cho chúng con định hướng tương lai

    Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

    Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

    Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

    Cô ơi

    Rời mái trường thân yêu

    Bao năm rồi cô nhỉ?

     Trong em luôn đọng lại

     Lời dạy bảo của cô

    Ngày ấy vào mùa thu

     Bước chân em rộn rã…

    Cô không lời từ giã

    Xa trường tự lúc nào

    Em ngỡ như chiêm bao

    Cô về đâu, chẳng biết?

    Vẫn vang lời tha thiết

    Từ giọng cô dịu hiền

    Thời gian bước triền mien

     Cô chưa lần quay lại

    Chúng em nhớ cô mãi

    Mong thấy cô trở về

    Lúc xưa cô vỗ về…

     Nay chúng em khôn lớn

    Ngày rời trường gần đến

    Bao giờ gặp lại cô?!

     

    KHI THẦY NGHỈ HƯU

    Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

    Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

     “Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”

     Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

    Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

    Con nao nức bước vào trường trung học

    Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

    Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

    Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

    Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

    Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

    Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

    Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

    Vai áo bạc như màu trang vở cũ

    Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

    Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

     

    BỤI PHẤN

    Nay đã xa rồi yêu dấu ơi

    Nhớ thầy cô nhớ….đến chơi vơi

     Trường xưa cánh phượng ngày nao đã

    Dõi theo ta để nghẹn muôn lời

    Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn

    Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn

    Viết lên đôi chữ cười vui vẻ

    Bảng cũng như ta cũng có ” hồn “…!

    Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy

    Phấn chì bụi phủ tóc như mây

     Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh

    Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy

    Có phải thầy đang nảy hạt mầm ?

    Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm !

    Bụi thời gian cứ bay theo gió

    Nào biết ngày mai sẽ thăng trầm

    Rơi như lá úa nay lìa cành

    Trên đường gian khổ hóa mong manh

    Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã

    Giảng giải từng câu thiếu niên thành…………

    Có biết ngày mai sẽ ra sao

    Hạt mầm thầy nảy biết là bao

    Bụi trần phấn toả mau phai thắm

    Nào biết ngày sau sẽ thế nào !

    Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo

    Trên mái trường xưa nhạt ngói màu

    Tóc người xưa cũng chen sợi bạc

    Thầy đó trường đây lệ cứ trào…

    Con vẫn yêu sao những điểm 10

    Yêu thầy trách phạt học mà chơi

    Phút giây ngày ấy như sống lại

    Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời

    Làm sao để trở lại ngày xưa

    Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa

    Nào ai không nhớ mình ” hưởng ” phạt

    Quên  những trận đòn đã từng chưa?

    Ngày nay con vẫn giữ ân tình

    Xưa còn non trẻ đã miệt khinh

    Thầy-Cô nâng sách tay dìu dắt

    Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình

    Khi con cất bước xa mái trường

    Tuổi người đã đủ để vấn vương

    Còn lưu luyến Bạn – Thầy – Cô mãi

    Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương !.

    Đức An(Tổng hợp)

    Xem thêm video:

    [mecloud]UJKwR2kVRY[/mecloud]

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/tho-2011-nhung-bai-tho-hay-nhat-ve-thay-co-giao-a117860.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.