(ĐSPL) - Tôi muốn chạy ngay về nhà để trốn, để không phải đối diện với cảnh này. Nhưng không, tôi vẫn đứng đó. Vẫn chủ động nắm tay anh đi trước bao ánh mắt nhìn.
Tôi đã thức dậy sau một chuỗi ngày dài chìm trong những suy nghĩ viễn vông, chìm trong cái mớ hỗn đrộn của nước mắt và sự mâu thuẫn. Nó đồng hành rồi dần trở nên quen thuộc hiện hữu mỗi ngày trong cuộc sống của tôi. Mọi người nhìn tôi ái ngại, bởi thân hình của tôi ngày càng gầy gò, khuôn mặt tiều tụy và vật vã vô hồn.
Chẳng biết từ bao giờ tôi thay đổi bản thân theo hướng tiêu cực một cách ghê gớm đến thế. Nhưng nếu cứ mãi như vậy, tôi sẽ nhận được gì? Sự thương hại hay những ánh mắt coi thường bởi sự lụy tình đó?
Tất cả những xảm xúc, cung bậc trong tình yêu, với tôi bây giờ chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ buồn. Bởi vậy tôi xếp tất cả những điều đó vào một góc và đứng lên để tiếp tục hành trình sống của mình.
Tôi và anh đến với nhau từ những ngày đầu còn “non trẻ”. Tôi dùng từ này bởi sau hơn 4 năm yêu đương ấy tôi thấy mình cũng như anh đã lớn lên và trưởng thành hơn rất nhiều, nếu không nói là già giặn.
Khi tôi còn là cô sinh viên đại học năm thứ nhất, anh là chàng cử nhân vừa tốt nghiệp ngành CNTT, chúng tôi đã đến với nhau, đầu tiên là từ những dòng tin nhắn quan tâm, những câu nói đầy tình ý với nhau.
Xa gia đình và được mọi quan tâm, cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc. Tình yêu thật diệu kì, chỉ những dòng tin nhắn thôi cũng đủ để khiến người khác bất giác chờ đợi, hồi hộp đến thế ư?
Quen nhau trong thời điểm chat room yahoo đang nổi lên, chúng tôi gặp nhau qua Internet từ ngày tôi vẫn còn chưa biết đến Hà Nội. Mọi thứ có lẽ vốn đã là cái duyên, mà đã có duyên thì khó lòng tránh được.
Tôi chẳng hỏi nhiều về anh và gia đình, tôi chỉ biết rằng mình quý mến anh, tôi muốn được gặp anh bởi anh hiền, anh vui tính và sống đầy tình cảm. Tôi thích những mẫu người như vậy (Ảnh minh họa) |
Rồi tôi đỗ Đại học, ngày chúng tôi được gặp nhau cũng đến. Đó là một buổi tối tháng 9, trời vẫn mưa to, chúng tôi hẹn nhau dưới mái hiên của một công ty Truyền thông gần chỗ tôi trọ. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết hôn một người, biết xấu hổ khi đứng trước một người con trai, biết nói yêu thương với một người khác giới. Phải rồi. Là tôi đang yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng, chẳng toan tính, chẳng vụ lợi. Đến với nhau bằng tất cả những tình cảm chân thành và trong sáng nhất. Buổi đầu tiên gặp gỡ. Với tôi, anh thật tuyệt vời. Tôi ôm anh. Tôi hạnh phúc vì giờ tôi đã có người yêu.
Tôi vui, vì giờ ngoài gia đình, lại có thêm một người yêu thương tôi, lo lắng cho tôi, nhắc nhở tôi chăm chỉ học hành, ăn uống đầy đủ, thi thoảng lại có người đưa đón đi học. Với một cô sinh viên vừa chân ướt chân ráo ra Thủ đô và trước đó chưa biết tình yêu là gì thì đây là một điều quá sức tưởng tượng. Cuộc sống, tình yêu khi đó chỉ được bao trùm bởi một sắc hồng.
Vì anh chưa có xe nên chúng tôi cũng ít gặp nhau, mà mỗi lần gặp anh chỉ chở tôi đến địa điểm hẹn rồi ngồi luôn trên xe máy, chốn hẹn hò lúc đó chẳng phải quán cà phê, quán chè cũng chẳng có những bó hồng. Hơn ai hết tôi hiểu lúc đó về tài chính anh chẳng dư giả gì, chưa công việc, tg vẫn còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình. Tôi thêm trân trọng vì anh biết nghĩ, anh biết tiết kiệm và thương bố mẹ. Dù mới yêu nhưng tôi nghĩ mình đã tìm được một người thật sự cần cho cuộc đời.
Nhưng nếu mọi thứ suôn sẻ có lẽ đã chẳng có điều gì để hôm nay tôi ngồi kể lại...
Hôm đó anh ăn mặc bảnh bao, áo sơ mi và quần vải, giầy đen. Tôi chỉ mỉm cười vì tôi biết anh thích phong cách vậy. Hôm nay anh đưa tôi ra công viên chơi. Tôi háo hức như một đứa trẻ vì lần đầu tiên được biết đến công viên ở Hà Nội. Anh đi gửi xe, còn tôi đứng chờ ở cổng. Tôi chỉ mong nhanh chóng được anh nắm tay rồi đi dạo một vòng trong công viên như những cặp đôi khác vì tôi chưa được làm thế bao giờ.
Anh không đẹp trai, cũng chẳng mang cái vẻ đẹp trắng trẻo của một chàng công tử, nhưng anh cười tươi và có duyên lắm. Người ta vẫn bảo “con trai miệng rộng thì sang mà”.
Nhưng tôi dụi mắt, nụ cười cũng chợt tan biến, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay tại tôi nhìn nhầm. Chân anh bị sao thế kia? Có phải tôi nhầm người? Không. Tôi nhìn đúng mà. Sao anh lại đi tập tễnh thế kia? Tôi như chết đứng. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu. Trước đó tôi cũng thân với một số người bị khuyết tật nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu hoặc gắn kết cả đời với họ. Tôi bối rối. Tôi thấy xấu hổ với mọi người xung quanh khi anh đến gần.
Tôi muốn chạy ngay về nhà để trốn, để không phải đối diện với cảnh này. Nhưng không, tôi vẫn đứng đó. Vẫn chủ động nắm tay anh đi trước bao ánh mắt nhìn. Tôi vẫn cười, vẫn chẳng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Tôi tỏ ra bình thường. Tôi chẳng muốn anh phải suy nghĩ hay buồn vì bất cứ hành động nào của mình ngay thời điểm hiện tại vì tôi biết như thế với anh đã là một điều thiệt thòi lớn.
Nhưng đầu óc vẫn quanh quẩn cái ý nghĩ nên tiếp tục hay dừng lại? Hôm đó, tôi đã giục anh về sớm. Tôi cần những lời khuyên. Chẳng ai đồng tình về chuyện tôi tiếp tục với anh bởi họ lo lắng cho tôi, ái ngại cho tôi. Tôi biết làm sao đây, lo âu, tôi dường như sắp chầu chực để khóc bởi chẳng biết mình phải làm gì?
Cuộc sống đôi khi là vậy. Có những điều tưởng chừng là đẹp nhưng ở một khoảnh khắc nào đó lại phát sinh thật nhiều thử thách khiến con người phải vượt qua. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết mình nên làm gì vào lúc này với ạ?
HOÀI THƯƠNG