(ĐSPL) – Hiện tại, cháu được hơn 7 tuổi rồi, nhưng không nói được câu nào cả. Không những thế, cháu lúc nào cũng ở trong tình trạng nghịch ngợm, muốn phá phách.
Khi vợ con đã chìm vào giấc ngủ, mình tôi ngồi đây nghĩ về cuộc hôn nhân đã trải qua. Nghĩ lại những gì xảy ra trong cuộc đời mình tôi không kìm được nước mắt. Vì sao vợ chồng tôi, đứa con thân yêu của vợ chồng tôi lại phải chịu nỗi đau như vậy?
Tôi và vợ quen nhau khi cô ấy vừa bị người yêu cũ bỏ rơi. Khi cô ấy buồn, đau khổ nhất tôi là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. Mới đầu, chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn với nhau. Nhưng rồi thời gian ở bên nhau lâu, tôi nảy sinh tình cảm và muốn che chở cho người phụ nữ này.
Sau khoảng thời gian yêu nhau 6 tháng, chúng tôi làm đám cưới. Dường như vợ tôi đã quên được người cũ, và sẵn sàng cho cuộc hôn nhân lâu dài với tôi. Vốn là người đàn ông hiện đại nên những gì vợ tôi trải qua, tôi không quá nặng nề. Vấn đề của tôi là sự thủy chung, giữ trọn đạo vợ chồng trong quãng thời gian còn lại bên nhau.
Công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc nhưng vợ chồng tôi lại muộn về đường con cái (Ảnh minh họa).
Phải nói rằng, vợ tôi xinh đẹp, đảm đang và yêu thương chồng con hết mực. Cũng nhờ có hậu phương vững chắc mà công việc của tôi tiến triển tốt. Sau 4 năm cưới nhau, có được ít vốn, tôi cùng một anh bạn mở công ty riêng. Sẵn mối làm ăn, cùng với khả năng tính toán nhanh nhẹn, công ty chúng tôi dần ăn nên làm ra và có một vị thế nhất định trong giới kinh doanh.
Tuy công việc thuận lợi, vợ chồng thương yêu nhau hết mực nhưng vợ chồng tôi lại “hiếm muộn” đường con cái. Cưới nhau được 5 năm mới có mụn con trai đầu lòng. Ngày sinh cháu, cả nhà mừng lắm. Tôi còn mở tiệc to để mời anh em bạn bè tới ăn mừng. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, khi gia đình phát hiện, cháu càng lớn càng chậm phát triển.
Hiện tại, cháu được hơn 7 tuổi rồi, nhưng không nói được câu nào cả. Không những thế, cháu lúc nào cũng ở trong tình trạng nghịch ngợm, muốn phá phách. Nếu không có người trông thì bỏ đi lang thang. Vợ tôi từ khi biết con không bình thường cũng trở nên âu sầu ủ rũ, thậm chí là ốm nằm liệt giường trong thời gian dài. Nhiều lần chúng tôi đưa cháu đi khám, đi học các lớp dành cho bé chậm phát triển nhưng không ăn thua.
Tôi thương con, nhưng không thể ngày nào cũng ở nhà hướng dẫn, dạy dỗ con được nên thuê một cô giúp việc trẻ tuổi, khỏe mạnh mới đủ sức trông cháu. Nhiều khi nhìn con lòng tôi đau đớn vô cùng.
Mọi người ạ, tôi thấy ngoài vấn đề nhận thức, sức khỏe của cháu vẫn bình thường, trộm vía đôi khi tôi thấy nó còn khỏe hơn cả một đứa trẻ bằng trang lứa. Có hôm, cháu giật tung nắp cái quạt đang quay vù vù rồi đưa tay vào. Tôi ở xa nên khi lại gần cứ nghĩ con làm sao, nhưng khi lại gần vẫn thấy cháu nhe răng cười. Tôi cầm tay cháu không có dấu hiệu bị đau đớn, chỉ riêng cánh quạt bị vỡ một mảnh.
Nhớ ngày xưa, tôi chẳng may đưa tay vào quạt cũng bị mất ngón út, thế mà giờ con tôi lại liều lĩnh như vậy. Tôi chỉ biết ôm con vào lòng vỗ về, nhưng dường như cháu không hiểu được tình cảm của bố, nên đẩy tôi rồi chạy ra ngồi một góc nhà.
Con tôi năm nay đã 7 tuổi, nhưng vẫn chưa nói được câu nào (Ảnh minh họa).
Bây giờ, mỗi lần cho cháu đi công viên, tôi như bở hơi tai khi trông con. Cháu chạy khắp nơi ngó nghiêng đủ thứ, rồi nhặt túi ni lông, lá, vỏ cam,... để cầm xem. Có lúc cháu còn lại lấy đồ của người lạ để chơi… Thậm chí là trèo lên tường cao đứng một mình nhìn trời đất, tôi thật sự đã hết cách dù đã bày dạy cho cháu nhiều lần.
Hiện tại, vợ chồng tôi đã có thêm một cô con gái, trộm vía cháu khỏe mạnh, phát triển bình thường. Thậm chí cháu khá thông minh, mới 3 tuổi đã hát múa đủ các bài mà trẻ con yêu thích. Đôi khi tôi chỉ ước có một phép màu nào đó, để cậu con trai đầu tiên của tôi có thể nói được, nhận thức được.
Mong rằng, khi đọc được câu chuyện của tôi, nếu có ai từng rơi vào trường hợp như tôi, hãy cho tôi một lời khuyên với ạ! Để tôi biết mình phải làm gì để con tôi có thể phát triển bình thường được. Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người!
HÙNG (H.N)