+Aa-
    Zalo

    Rưng rưng bức thư ngày cuối của nữ sinh cấp 3

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Có lẽ đây chính là những dòng tâm sự chân thành dành tặng cho thế hệ 1996 của phổ thông Năng khiếu nói riêng và những bạn trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa 18 tuổi nói chung

    Có lẽ đây chính là những dòng tâm sự chân thành dành tặng cho thế hệ 1996 của phổ thông Năng khiếu nói riêng và những bạn trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa 18 tuổi nói chung.

    Rưng rưng bức thư ngày cuối của nữ sinh cấp 3
    Những chàng trai hàng ngày mạnh mẽ giờ cũng yếu đuối trước giờ chia tay.

    Trong lễ ra trường chiều ngày 22/5 vừa qua, Nguyễn Trường Anh Thơ, lớp 12 Văn trường THPT Năng Khiếu (TP. HCM) đã chia sẻ những tình cảm, suy nghĩ của mình về ba năm cấp 3, với những dòng tự sự trìu mến.

    Mở đầu bức tâm thư, cô kể về kỷ niệm tuổi nhỏ rằng mình đã từng sợ ngã xe đạp, nhưng với động lực đến trường gặp bè bạn, cô sẵn sàng đạp 18 cây số để đi học.

    Anh Thơ chia sẻ rằng chính động lực từ những năm tháng đẹp đẽ ở ngôi trường thân thương này đã giúp cô nhấn bàn đạp đi qua những năm tháng của tuổi học trò và cả quãng đường dài rộng phía trước. Để rồi sau đó là những giọt nước mắt lăn tròn trên má về kỷ niệm khó quên ở đây cùng với tập thể lớp đáng yêu và những bạn học niên khóa 2011-2014.

    Con xin kính chào quý thầy cô, mình chào tất cả các bạn đang là học sinh lớp 12 niên khóa (2011-2014), và những bé 10, 11 đang ở đây để chia sẻ giây phút lịch sử này. Để cho tiện với gần gũi, cho mình được xưng là mình? Cảm ơn các bạn nhiều.

    Mình xin được giới thiệu, mình là Anh Thơ của lớp Văn niên khóa (2011-2014). Trước hết thì mình xin cảm ơn ban chấp hành Đoàn trường đã cho mình được đứng đây, chia sẻ những cảm xúc của một học sinh lớp 12 trong ngày cuối cùng còn được ở trường với tư cách là một trong hơn 400 học sinh lão thành và cáo già nhất đang còn bám trụ ở các phòng học của phổ thông Năng khiếu.

    Để nói về cảm xúc… thật ra, mình cảm thấy sợ. Đúng là kì cục, nhưng thực sự mình đang có cái cảm giác đó. Mình có cảm giác của mình ngày 4 tuổi, lần đầu tiên đi trên 1 chiếc xe đạp, và bị tai nạn. Thế là tới tận lớp 5 vẫn thấy sợ mất cả hồn lẫn vía mỗi khi nghĩ đến chuyện cưỡi lên cái xe đạp một lần nữa. Ngày đấy dù đã qua lâu rồi, nhưng mà không ngờ ngày hôm nay, mình, mặc dù là đang trong cái lốt của một đứa con gái đã đủ tuổi xem phim kinh dị ngoài rạp, bây giờ lại cảm thấy sợ khi chuẩn bị ngồi lên yên xe đạp một lần nữa, nhưng lần này là để đạp vào đời.

    Nói chung, mình của ngày bé cũng vậy, và cho tới bây giờ cũng vẫn vậy, vốn bản chất là không sợ cái xe đạp, hay sợ tương lai sắp tới. Mà là sợ có thể bị xe đụng một lần nữa, hay là khi bước trên đường đời, sẽ bị vấp ngã.

    Tuy nhiên, mình chợt nhớ đến mấy năm trước, cuối cùng mình cũng chịu nhảy tọt lên lại cái xe đạp, đạp từ trường về nhà rồi từ nhà tới trường hồi cấp 2, vượt qua 18 cây số chỉ để được tới trường đi chơi với cả lớp, gặp thầy cô. Hay đơn giản hơn chỉ là để được đến trường.

    Giờ mình cũng như thế, sẽ có động lực để đi về phía trước, để nhấn bàn đạp, đạp một quãng đường không chỉ là 18 cây số của ngày ấy mà bằng cả cuộc đời. Năng Khiếu đã và đang dạy mình rằng, sợ hãi là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được. Chỉ cần bạn dám đối mặt với nỗi sợ, sợ mất mát, sợ phải hối tiếc, sợ tương lai bấp bênh, sợ mấy đứa bạn mình đang ngồi ngay bên cạnh sẽ dần xa mình, sợ sẽ trở thành một mảnh ghép lệch của Năng Khiếu trong tương lai. Đúng vậy, chỉ khi đối mặt với tất cả cảm xúc không phải một cá nhân đơn lẻ nào, mà là tất cả chúng ta sẽ thấy rằng nỗi sợ mất đi thời khắc hiện tại, mất đi những người đang ở bên cạnh, sẽ trở thành nguồn động lực lớn lao hơn mọi thứ, để bước tiếp và nói lời tạm biệt.

    Lời chào tạm thời với năng khiếu để đi lên và trở thành thế hệ vinh quang tiếp theo của ngôi trường này. Ngôi trường mà chúng ta hoàn toàn có quyền tự hào, theo lời thầy Thái Minh Đường đã từng nói, có “Nội quy là lòng tự trọng”, là ngôi trường đặc biệt tới nỗi sẽ luôn là mảng kí ức đậm nhất, đem đến nhiều đổi thay nhất cho cuộc đời mỗi người.

    Ngay lúc này đây, mình cảm thấy trong trái tim tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng chấp nhận mọi đổi thay ở tương lai. Và mỗi khi ngoảnh đầu lại, nhìn về những năm tháng đã qua sẽ cảm thấy 3 năm ở năng khiếu thật trọn vẹn. Nếu thời gian có quay trở lại, thì mình vẫn sẵn sàng trải qua những năm tháng đáng yêu, ngây ngốc này bên cạnh tất cả mọi người.

    Giờ phút này đây, mong mọi người có thể nhìn sang hoặc nghĩ về những đứa bạn đã sát cánh ngay cạnh mình, đến những đứa mà 3 năm vừa qua mình đã siêu siêu ghét, thậm chí là tìm khuôn mặt mà dường như mình chỉ nhớ mang máng hình như đã gặp ở đâu rồi.

    Hãy nghĩ đến tất cả mọi người và cảm ơn họ, vì đã kiến tạo nên những năm tháng nhiều xúc cảm nhất. Hôm nay, hãy nhớ bộ đồng phục Năng Khiếu hay đồng phục lớp chúng ta đang mặc trên người. Chúng ta đã, đang và sẽ luôn luôn ở đây.

    Vì “tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”.

    Bay lên nhé, 1114!

    Cảm ơn đời đã cho tôi các bạn! xin, chân thành cảm ơn.

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/rung-rung-buc-thu-ngay-cuoi-cua-nu-sinh-cap-3-a34458.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan