+Aa-
    Zalo

    Phút chạy trốn “tử thần” đầy ám ảnh và sự “ra đi” thương tâm của người vô tội

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Cho đến thời điểm này, những người cố trốn thoát khỏi cuộc truy sát vẫn ám ảnh bởi sự hung dữ của Nguyễn Văn Giang khi đó.

    Cho đến thời điểm này, những người cố trốn thoát khỏi cuộc truy sát vẫn ám ảnh bởi sự hung dữ của Nguyễn Văn Giang khi đó. Nạn nhân bị Giang sát hại chỉ có 1 người nhưng dư chấn mà hắn để lại bao phủ khắp xóm làng ở ấp Thạnh Trung, xã Thạnh Tây (huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh). Họ nhắc mãi về buổi chiều kinh hoàng, cả xóm từ trẻ nhỏ, thanh niên đến người già cắm đầu, cắm cổ chạy trốn “tử thần”.

    Ám ảnh đôi mắt của kẻ sát nhân

    Tìm về hiện trường vụ án mạng kinh hoàng, chúng tôi đến ngôi nhà nhỏ thuộc ấp Thạnh Trung, xã Thạnh Tây. Bên trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng kinh kệ vang lên. Trước mắt chúng tôi, 1 ban thờ nghi ngút khói hương, di ảnh của người đã khuất còn rất mới. Trên chiếc giường ngay cửa ra vào, 3 mẹ con chị Đào Thị Tuyết S. nằm dài mệt mỏi. Thấy người lạ đến, chị S. gượng dậy nói: “Tôi thức 3 đêm liền để làm đám tang cho cha. Giờ đây, nỗi đau mất cha xen lẫn sự mệt mỏi, ám ảnh khiến tôi muốn ngã quỵ”.

    Chị S. đau đớn kể lại giây phút chứng kiến cha bị Nguyễn Văn Giang chém tử vong

    Nói đoạn, chị S. lại nằm vật xuống chiếc giường cũ kỹ, mặc cho đứa con gái mới 12 tuổi tiếp chuyện với khách. Bé gái 12 tuổi ứa nước mắt kể lại: “Chú đó chém mẹ con, ông ngoại xô mẹ con ra, còn con và em gái phải chui lỗ chó chạy trốn ra ngoài. Chú ấy cũng không tha, xách 2 con dao rượt theo mấy mẹ con chạy đến nhà dì Loan. Dì này mở cửa cho mấy mẹ con vào thì chú chạy đến giật cửa, đập phá. May mà chú không mở được cửa nhà dì Loan như nhà con nên tụi con mới thoát chết”.

    “Chú Giang chém ông ngoại xong, thấy ông bất động, chú quay sang chém mẹ. Chém mẹ không được, chú lại quay sang chém ngoại tiếp. Con không mang dép, không mặc áo, cứ thế bỏ chạy, chạy bán sống bán chết. Trong lúc chui lỗ chó, con bị kẽm gai xé toạc chân”, bé gái mếu máo kể lại.

    Nghe con gái nói, chị S. như bừng tỉnh, ngồi dậy tiếp lời: “Nó chém mẹ, cậu ruột, anh trai rồi mới chạy qua chém ba tôi. Ba tôi hiền lắm, mới từ TP.HCM đến Tây Ninh ở với mấy mẹ con tôi cho vui. Lúc dắt xe đi đón 2 đứa con, tôi còn nghe thằng Giang gọi cha tôi: “Ông ơi, ông mở nước cho con tưới cây”. Nghe nó nói vậy, cha tôi chạy vào mở, chứ có dám nói gì đâu. Tôi tức, phải chi hai bên gây gổ, xích mích thì đánh chém đã đành, đằng này, hàng xóm quý mến nhau không hết”.

    Vừa kể, chị S. vừa lấy tay xoa lên trán và nói: “Trong lúc hoảng loạn, đầu tôi đập vào đâu, lúc nào mà bây giờ đau chịu không nổi. Tôi ám ảnh, nhớ mãi cảnh Giang bặm môi trợn mắt truy sát cả nhà tôi. Hắn cầm 2 con dao và gầm gừ như quái vật. Hôm đó (26/5), khoảng 16h15, cả xóm la hét om sòm, mạnh ai nấy chạy vào nhà chốt cửa trốn thằng Giang. Tôi vừa rước con về đến nhà, liền nhanh chóng đẩy xe vào, móc cửa lại. Tôi, 2 đứa con và cha tôi đang ngồi run bần bật thì nó cầm dao xông đến đập nát kính, xô cửa vào nhà”.

    “Hắn lao đến vung dao chém, cha tôi lấy đỡ, tôi thì lạy và van xin “chú ơi đừng chém ba tôi nữa, tha cho ba tôi chú ơi!”. Ba tôi gượng nói: “Ông có làm gì con đâu sao con chém ông”. Nó liền quay qua tôi, ba tôi xô tôi ra. Tôi lồm cồm đứng dậy rồi đâm đầu chạy. Tôi chạy thoát ra, nó đuổi theo, nhưng không kịp, nó quay vào chém ba tôi. Vừa xách 2 đứa con chạy, tôi vừa gào lên: “Ai ơi cứu ba tôi, kêu công an giùm đi”. Lúc này, nhà nào cũng đóng cửa. May mắn có 1 người mở cửa hàng rào, kêu mẹ con tôi chạy vào. Thằng Giang chạy theo giật hàng rào nhưng không vào được. Nếu nó vào được chắc phải có tới 5 người bỏ mạng”.

    Chị S. ám ảnh mãi hình ảnh đối tượng Giang cầm 2 con dao đi ngông nghênh khắp xóm: “Tôi không sợ ma, sợ người mà bây giờ tôi ám ảnh bởi cặp mắt và 2 tay cầm dao của nó. Những ngày trước đó, tôi thấy người này không được bình thường. Mượn nước nhà tôi tưới cây, sau lại ngồi xả vô tội vạ cả tiếng đồng hồ nhưng ba tôi cũng không dám nhắc nhở. Nửa đêm, bên nhà nó mở nhạc ầm ầm, nhà tôi cũng không ý kiến. Tôi tức sao người nhà không đưa Giang đi chữa bệnh hoặc báo công an sớm hơn”.

    Hung thủ thường nhe răng cười, nói bị khô não

    Rời nhà chị S., chúng tôi sang căn nhà liền kề để tiếp xúc với gia đình của đối tượng Giang. Trước câu hỏi Giang có bị “ngáo đá” trong lúc giết người, bà Đặng Thị Ph. (ngụ ấp Thạnh Trung, xã Thạnh Tây), mẹ ruột của Giang bật khóc nức nở: “Nó có nghiện ma túy nhưng đã đi cai và nghỉ hút được 9 tháng. Tôi nghĩ nó lên cơn thèm dẫn đến bị tâm thần. Tôi thấy con trai có biểu hiện bất thường được hơn 1 tháng nhưng do không có tiền và nghĩ con tái nghiện nên gia đình không đưa đi bệnh viện”.

    “Con tôi bập vào ma túy nhưng chưa đánh ai bao giờ. Bây giờ, nó lên cơn tâm thần, chém chết người, tôi đau lòng lắm”, bà Ph. kéo vạt áo thấm nước mắt.

    Nghe vợ nói, chồng bà Ph. (cha dượng của Giang) tiếp lời: “Hôm đó, tôi đi uống cà phê chứ không cũng bị nó chém. Cậu ruột mời nó uống trà mà nó chửi. Ổng tưởng con cháu nói giỡn, ai dè nó nhảy vào đánh cậu nó tới tấp. Anh trai nó thấy vậy nhảy vào can thì nó chuyển qua đánh anh. Cậu lại giải vây cho thằng anh thì nó nhảy qua đánh hàng xóm”.

    Nghe đến đây, bà Ph. nghẹn ngào chia sẻ: “Nó khùng chứ không phải ngáo đá. Gần đây, hễ thấy tôi, nó liền ôm hôn xong xô ra, vui buồn thất thường, rồi cứ nhe răng cười mãi. Mấy ngày trước, nó còn cầm dao đi tới đi lui trong nhà, tôi năn nỉ thì nó bỏ dao ra. Nó hay than: “Mẹ ơi con nóng não quá, mẹ cứu con đi”. Tôi thấy mặt mày con cũng bình thường, lòng cũng nhủ thầm chắc nó tái nghiện, chứ không nghĩ bị tâm thần”.

    “Ngày xảy ra án mạng, buổi sáng, nó kêu cậu chở đi làm nhưng ăn sáng xong, nó lại về. Cả ngày hôm đó, nó bấm điện thoại và nói lẩm bẩm: “Tôi khùng đừng ai khùng theo tôi”. Vào 14h cùng ngày, nó xin ông Đào S. (SN 1942, ngụ ấp Thạnh Trung, xã Thạnh Tây, huyện Tân Biên, nạn nhân của vụ án mạng) bơm nước. Nó xả nước 2 tiếng đồng hồ nhưng ông ấy không dám nói nặng nhẹ. Đến hơn 16h, bắt đầu lên cơn, nó đánh tôi, cậu ruột và anh trai, rồi quay vào nhà lấy dao sang chém ông S.. Lúc bị bắt lên công an, nó còn nói “người ta có thù gì đâu mà chém người ta””, bà Ph. kể thêm.

    Bà Ph. tâm tư: “Những ngày trước đó, Giang như dự cảm được điều gì bất thường nên nói: “Mẹ ơi, mẹ muốn con đền ơn mẹ những gì, mấy ngày nữa, con không còn sống nữa đâu”. Sau đó, nó lấy đồ đi lau nhà, sắp xếp trong ngoài gọn gàng. Con tôi nghiện, tôi tự làm đơn xin công an đưa con đi cai nghiện. Tôi rất có trách nhiệm nhưng lần này, tôi không đủ kiến thức để biết con có biểu hiện tâm thần. Bên bị hại chưa nói gì. Tôi cũng qua xin lỗi và phụ lo ma chay cho ông S.. Con tôi mà khi nhớ lại tôi còn ám ảnh. Nó vác dao đi lòng vòng, tỉnh bơ...”.

    Đối tượng giết người có nhiều biểu hiện bất thường Ngày 2/6, tin từ Văn phòng cơ quan CSĐT Công an tỉnh Tây Ninh cho biết, cơ quan này đang tạm giữ hình sự Nguyễn Văn Giang (SN 1995, ngụ ấp Thạnh Trung, xã Thạnh Tây, huyện Tân Biên) để điều tra về hành vi giết người. Trước đó, vào 16h30 ngày 26/5, Giang có nhiều biểu hiện bất thường như trừng mắt, nhe răng, cười... Sau đó, Giang truy đuổi đánh mẹ, cậu, anh ruột và hàng xóm nên mọi người bỏ chạy vào nhà đóng cửa. Lúc này, Giang vào nhà bếp lấy 2 con dao chạy sang nhà ông S.., đuổi chém liên tiếp làm nạn nhân tử vong tại chỗ. Sau khi gây án, Giang thấy lực lượng Công an xã Thạnh Tây đến thì lấy xà beng ở nhà ông S. tấn công lực lượng chức năng. Giang bị khống chế bắt giữ sau đó.

    Ngọc Lài

    Bài đăng trên ấn phẩm tạp chí Đời sống& Pháp luật Thứ 7 số 23

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/phut-chay-tron-tu-than-day-am-anh-va-su-ra-di-thuong-tam-cua-nguoi-vo-toi-a326796.html
    Sự kiện:
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan