(ĐSPL) - Ngay lúc này đây, trong lòng tôi không thể giữ được bình tĩnh. Cơn giận dữ đã át cả lý trí. Có thể tôi sẽ ân hận khi chia sẻ câu chuyện của gia đình mình, nhưng tôi không muốn giữ cho riêng mình, tôi mong muốn được chia sẻ để nguôi bớt nỗi đau.
Tôi không biết nên diễn tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào. Thất vọng, giận dữ, điên dại, tuyệt vọng. Bởi trong phút giây đó, tôi đã lờ mờ nhận ra được rằng, gia đình bao năm tôi vun đắp, gìn giữ đã tan nát.
Có cái gì đó vỡ nát trong lòng. Lúc đó tôi đang nấu cơm chiều, nồi chân giò dã cầy chồng tôi ưa thích, miếng bắp giò luộc cuộn lá sung tôi chưa kịp thái ra đĩa. Tất cả những món ăn đó đều là sở thích của chồng tôi, vậy mà anh ta nỡ phụ bạc.
Lúc đó, tôi không còn thiết ăn uống gì nữa, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng thấy con trai tôi đang ngồi táy máy đồ chơi bên ngoài, nó vẫn chưa ăn uống gì nên tôi đành cố nấu tiếp.
Lấy cơm cho con ăn, thằng bé vừa ăn vừa xem phim hoạt hình. Tôi nhìn nó chăm chú, đầu óc cuồng loạn, nước mắt không thể trào ra nổi. Cho thằng bé ăn xong, tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cơn giận dữ vẫn chưa thể nguôi. Tôi lại lấy điện thoại ra nghe tiếp, lúc nãy bất chợt tôi chỉ nghe được 1/2 đoạn ghi âm.
Đó là chiếc máy cũ, người ta vẫn thường hay gọi là "cục gạch", pin khỏe vô đối, dùng hàng tuần không hết pin. Anh ta có đến 3 cái máy, 2 cái hiện đại, 1 cái "cục gạch" ít khi đưa ra dùng. Anh ta có thói quen mang cái "cục gạch" này mỗi khi đi công tác xa nhà – vào tận thành phố Buôn Ma Thuột, Đắk Lắk. Để lưu lại những bằng chứng cần thiết trong công việc, anh ta có thói quen ghi âm và lưu lại hết những cuộc gọi.
Hôm ấy, thằng bé con nghịch quá, tôi lấy cái “cục gạch” này cho nó chơi. Chẳng hiểu thế nào nó mở được các file ra để nghe. Hầu hết là các cuộc gọi cho vợ con, đồng nghiệp. Một file thằng bé vô tình mở ra khiến tôi điếng người. Đó là cuộc gọi của anh ta với một người phụ nữ.
Tôi mở lại cái file đó, nghe hết. Lại lần mở nghe lại lần nữa xem có bỏ sót đoạn nào, có nhầm giọng anh ta, có cái gì đáng để tha thứ, bỏ qua không. Nhưng mỗi một câu nói, mỗi một tiếng cười, những lời nói đong đưa nhau, nhất là của gã đàn ông tệ bạc đó, tôi cười mỉm khinh rẻ.
Bình thường, giọng của anh ta dễ nghe trìu mến lắm, nhưng lúc này đây đó lại là thứ âm thanh tôi ghê sợ nhất trên đời. Ảnh minh họa. |
Bình thường, giọng của anh ta dễ nghe trìu mến lắm, nhưng lúc này đây đó lại là thứ âm thanh tôi ghê sợ nhất trên đời. Nó đập vào tai, vọng lên trí óc, bùm bùm trong ngực, trong tim khiến tôi cứ tưởng tắc thở. Cơn giận lại trào dâng, nóng rát.
Sau khi tắt đoạn ghi âm, tôi đứng lên, đi quanh nhà. Muốn ném tung tóe, vỡ nát hết cốc bát trong nhà, muốn đập tan tành hết. Nhưng khi nhìn thấy thằng bé đang ngồi cười khúc khích xem phim hoạt hình, tôi nén lại. Nhịn cơn tức.
Tôi chợt nhớ chưa có số điện thoại của người phụ nữ kia, lại lục tìm để lưu. Tuyệt nhiên không phải để gọi cho cô ta, chỉ là lưu theo tâm thức và nhỡ sau này có cần.
Tôi lại nghĩ mình phải sao ra thật nhiều bản ghi âm để làm bằng chứng, nhỡ anh ta có xóa đi mất. Tay chân run rẩy, mở mãi không ra, copy vào file máy tính, mở ra file ghi âm không chạy. Lại lọ mọ lên web tải phần mềm đổi đuôi file ghi âm sang mp3.
Anh đi làm về, mở cửa lạch cạch, cười tươi reo hò với con trai.
Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo đó. Tôi chạy vào nhà tắm để tắm rửa và gội đầu, rồi lại vò quần áo con mặc dù đã có máy giặt. Tất cả chỉ vì không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo đó.
Bước ra, thấy anh ta vào bếp nhìn đồ ăn, tôi chỉ kịp nói vài câu ăn một mình đi, tôi không đói. Anh ta nói gì đó, đại loại bảo sao không đói, không ăn cái gì đó, tôi không muốn nghe, phớt lờ tất cả.
Nhìn miếng bắp giò chưa thái, anh ta thấy lạ nhìn tôi, tôi phừng phừng lấy dao thái. Vừa thái vừa thở, lồng ngực cuộn lên, muốn cầm dao vung nhưng cố ghìm lại. Tay run quá, cố giữ bình tĩnh để không thái vào tay.
Sắp thịt ra đĩa, tôi nói ngắn gọn “Anh ăn đi, xong chúng ta nói chuyện”. Bình thường, mỗi khi tôi nói “xong chúng ta nói chuyện” là có việc nghiêm trọng lắm, thế nên anh ta bắt đầu lo lắng, nhìn tôi, im re, không nói gì.
Tôi lại vào mở đoạn ghi âm nghe lại. Nhắm mắt, thở nhẹ để nghe rõ từng câu từng lời nhưng tôi không thể nghe hết, lại gục đầu xuống. Lấy hai cái máy kia của anh ta, tìm tên cô ta, lại phát hiện thêm số khác, cũng lưu tên đấy. À thì ra cô ta dùng tới 2 số, ấy thế mà vợ anh ta có 1 cái máy cũng cục gạch, lâu lắm rồi chưa được đổi cái mới.
Không thấy tin nhắn nào, không thấy nhật ký cuộc gọi, chắc là đã xóa, tôi thừa biết. Dù sao, lúc này tôi cũng không quan tâm nữa.
Anh ta ăn cơm xong. Tôi hỏi “con có muốn đi chơi không mẹ đưa sang nhà bạn?” Lúc ấy đã 8 rưỡi rồi, bảo cô trông trẻ đưa cháu đi đâu đó dưới sảnh chơi.
Hai cô cháu vừa đi khỏi nhà, tôi đã hỏi luôn: “Cô Ch.Y có quan hệ thế nào với anh?”. Đúng tính cách, thẳng thắn, không úp mở dài dòng.
Anh ta tái đi trông thấy, không rõ vì sao. Tôi cũng không muốn nghe lời giải thích, trong
“Cả đoạn ghi âm chỉ là bọn họ tán tỉnh nhau, cô ta cười khúc khích. “Anh đang ở đâu?”, “thương thế”, “đừng về nữa, quay lại với em đi”, “quay lại em cho ăn cháo…”, “anh thích về nhà chứ gì”, “anh đi 2 tuần rồi, ở đây có ai tiếp anh đâu”, “ghét thế, em bận mà, khi nào anh vào thì phải báo trước cho em còn chuẩn bị chứ”. Thực sự, tôi không ghét cô ta, tôi chỉ thấy ghê sợ giọng nói đó. Cũng cái giọng nói, ngữ điệu đó nhưng không phải dành cho tôi, vợ anh ta, mà là một người đàn bà khác.” |
đầu đã định rõ “Thế là xong”. Dù đã từng suy nghĩ, hy vọng điều này sẽ không bao giờ xảy ra với gia đình mình. Nhưng với lý trí, tôi vẫn từng nghĩ tới, xác định mọi tình huống xảy ra và cách giải quyết nếu có gặp. Đáng tiếc là điều không mong đợi vẫn đến, đột ngột trở tay không kịp.
Anh ta bắt đầu giải thích, nhưng tôi khoát tay không muốn nghe. Vẫn chỉ là những câu biện minh sáo rỗng, quen lắm trên mạng “quen biết sơ sơ”, “quen qua mấy anh bạn làm cùng giới thiệu”, “bạn bè thôi chưa có gì”.
Quá cũ rích, nhàm chán. Tôi thậm chí còn mong một lời giải thích thế nào hay ho hơn, nhưng đáng tiếc không có. Anh ta thậm chí còn không nói được một câu nào cho rành mạch. Nếu như trước đây, tôi có nghi ngờ bắt bóng, anh ta chỉ tỏ vẻ lạnh lùng không đáp và chỉ nói duy nhất một câu “Còn đầy thứ phải lo” thì bây giờ lắm lời quá.
Tôi hỏi “Cô ta có con đúng không? Chồng cô ta đâu? Hay bỏ chồng theo giai?”. Kỳ thực hỏi cho có, tôi cũng chẳng muốn biết, biết để làm gì, có còn giải quyết được nữa đâu, tất cả đã tan vỡ.
Chỉ nghĩ đến đoạn ghi âm ấy, mường tượng tới những lời họ tán tỉnh nhau tôi lại muốn điên lên. Tôi không hề ghét cô ta, chỉ thấy khinh thường gã đàn ông lâu nay tôi gọi là chồng. Thấy khinh rẻ, đáng sợ. Đàn bà thích thì mới đeo bám, đàn ông có cho đeo bám thì họ mới bám được. Đàn ông có bản lĩnh, khước từ thì chẳng ai theo. Không đủ yêu vợ yêu con mới có chỗ trống cho kẻ khác. Và vì không yêu vợ con nên mới đi thả câu, chăng lưới tán tỉnh người khác.
Tôi không muốn nghĩ gì thêm nữa, không muốn hỏi thêm xem họ đã “lên giường” với nhau mấy lần rồi. Hẳn là phải có. Quả thực quá kinh khủng, quá giới hạn tôi nghĩ. Tôi vẫn lưu tâm mãi câu nói của một cô có chồng theo người đàn bà khác rằng: “Đàn ông cũng như quần lót. Của ai người ấy dùng. Một khi đã có kẻ khác đụng vào, dù là cái nắm tay cũng nhất quyết vứt bỏ”. Tôi cũng vậy.
Tôi hét lên ngắt lời vòng vo của anh ta: “Hết rồi nhé! Lần này thì xong rồi”.
Tôi đứng dậy đi tìm giấy bút, xem mẫu đơn ly hôn. Anh ta chạy đến giằng lấy bút bảo “không có gì cả”, mọi việc không như em nghĩ”… Tức quá, tôi đâm mạnh ngòi bút vào tay anh ta, bị đau, anh ta rụt lại, đáng đời.
Tôi bắt đầu viết, về “phần con chung”, tôi quắc mắt bảo con chắc chắn là tôi nuôi, tôi không thể để nó sống cùng một kẻ đốn mạt như anh. Tôi không thể để nó nhiễm thói ăn vụng của anh được.
Anh ta lại bảo “không có gì”, “chỉ quen biết từ hồi tháng 8 năm ngoái, không hề có gì thật”. Tôi hỏi “Thế gọi điện cho cô ta luôn, gọi ngay bây giờ trước mặt tôi xem nào”. Anh ta bảo “Giờ này muộn rồi, sáng mai gọi”. Tôi cười khẩy: “Muộn gì giờ này, 9h đúng giờ hẹn hò đấy!”.
Để tôi mở cho mà nghe xem cái gọi là “không có gì” nhé. Cả đoạn ghi âm 23 giây. “Gọi cho vợ con không nổi 10 giây, cho gái thì lắm thế”. Anh ta muốn tắt đi nhưng tôi không cho. Nghe đến đâu anh ta tái mặt đến đó.
Cả đoạn ghi âm chỉ là bọn họ tán tỉnh nhau, cô ta cười khúc khích. “Anh đang ở đâu?”, “thương thế”, “đừng về nữa, quay lại với em đi”, “quay lại em cho ăn cháo…”, “anh thích về nhà chứ gì”, “anh đi 2 tuần rồi, ở đây có ai tiếp anh đâu”, “ghét thế, em bận mà, khi nào anh vào thì phải báo trước cho em còn chuẩn bị chứ”. Thực sự, tôi không ghét cô ta, tôi chỉ thấy ghê sợ giọng nói đó. Cũng cái giọng nói, ngữ điệu đó nhưng không phải dành cho tôi, vợ anh ta, mà là một người đàn bà khác.
Chuyện sâu xa hơn, bọn họ quen nhau như thế nào, đã bao lâu, gặp bao lần, hẹn hò bao lần, thậm chí vào nhà nghỉ bao lần, tôi không muốn biết. Biết để làm gì, giải quyết được gì. Quá trình không quan trọng, quan trọng là cái kết quả. Và đây, kết quả đấy, anh ta đã ngoại tình và bọn họ đã tán tỉnh nhau, như chỗ không người, còn nói đến chuyện “quần, áo và váy”, và “không mặc gì là đẹp nhất”, hẹn nhau “vào đây” rồi “ra đây”… Quá đủ!
Xong đơn, tôi ký luôn vào. Dĩ nhiên anh ta sẽ không chịu ký. Đơn giản thôi, ngay ngày mai tôi sẽ báo luôn cho bố mẹ anh ta, sau đó tự đi mà xử lý. Tôi không muốn nghe, không cần giải thích, tôi chỉ muốn ly hôn và đừng có đề cập đến chuyện tranh quyền nuôi con, anh ta không xứng đáng nuôi nó.
Tôi không vị tha, cao thượng tới mức có thể tha thứ, xem như không có chuyện gì xảy ra. Sống như vậy khổ lắm, thà cho vỡ tan tành hết rồi đổ luôn.
Theo Người đưa tin
Xem thêm video Xôn xao clip chồng bắt quả tang vợ ngoài tình với người nước ngoài