Nhà cầm quân sinh năm 1951 bày tỏ mong muốn lùi xuống để nhường vị trí huấn luyện viên cho người khác ở vòng chung kết World Cup 2023 tại Australia và New Zealand.
"Năm nay, tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng phải nghỉ thôi, 72 tuổi rồi. Tôi nói thật là làm việc tuổi này áp lực và mệt mỏi lắm. Tôi sẽ lùi xuống, có thể làm cố vấn cho đội thôi", ông Chung chia sẻ với Zing từ Ấn Độ.
HLV trưởng tuyển nữ Việt Nam cho biết thêm: "Tôi sẽ hỗ trợ liên đoàn tìm người khác thay thế. Tôi cũng xem xét hết rồi, có thể là HLV ngoại. Tôi có thể làm cố vấn chứ không làm trực tiếp nữa. Nếu được, tôi sẽ đi World Cup 2023 cùng đội".
Theo lộ trình ông Mai Đức Chung vạch ra, SEA Games 31 trên sân nhà vào tháng Năm tới sẽ là giải đấu cuối của ông với tuyển nữ Việt Nam, trên cương vị HLV trưởng.
Theo VnExpress, để có được tấm vé dự World Cup, ông đội nắng cùng đội ra sân tập luyện và thi đấu lúc 13h trưa, giữa cái nắng hơn 30 độ C của Ấn Độ. Nhiều cầu thủ trong đội nhìn ông xót xa vì da xạm đen, mất giọng bởi hò hét nhiều.
Trước giải, hàng loạt cầu thủ trụ cột nhiễm Covid-19 khi tập huấn tại Tây Ban Nha. Thậm chí, chỉ sáu cầu thủ bay sang Ấn Độ đúng kế hoạch ban đầu, khiến đội tuyển có lúc đứng trước nguy cơ bỏ giải. Một ngày trước trận ra quân, HLV Mai Đức Chung mới có đủ nhân sự để tập luyện và lắp ráp đội hình. Đội tuyển sau đó lần lượt thua Hàn Quốc rồi Nhật Bản.
Sau khi vượt qua vòng bảng với tư cách là một trong hai đội đứng thứ ba có thành tích tốt, Việt Nam thua Trung Quốc 1-3 ở tứ kết. Do đó, đội tuyển phải dự vòng play-off, lần lượt thắng Thái Lan rồi Đài Loan để đoạt vé dự World Cup.
HLV Mai Đức Chung cho biết mong ước lớn nhất của ông là đưa đội tuyển nữ tới World Cup, và ông đã biến điều đó thành hiện thực sau chiến thắng 2-1 trước Đài Loan.
Tuyển nữ Việt Nam từng có HLV Norimatsu Takashi người Nhật bản từ năm 2015 nhưng không thành công. VFF sau đó mời HLV Mai Đức Chung trở lại, ông lập tức giúp đội giành HC vàng SEA Games hai kỳ liên tiếp năm 2017 và 2019. Trước đó, ông cũng từng cùng tuyển nữ Việt Nam giành HC vàng năm 2003 và 2005.
Việt Hương (T/h)