Một chiều nọ đi làm về sớm, thấy nhà cửa im lìm, tôi tiến về phòng ngủ… bỗng dưng nghe thấy tiếng thở vội vàng của chồng “Em cẩn thận không ảnh hưởng tới con chúng mình.
Tôi và chồng cưới nhau từ năm 2004 tới nay đã hơn 10 năm, nhưng trớ trêu thay số phận lại không cho tôi cơ hội được làm mẹ. Sau tuần trăng mật là những lần tôi mang thai, nhưng rồi những giọt nước mắt lại rơi khi chỉ vài tuần tôi lại nhận được tin “lưu thai”, “động thai”, và “xin lỗi” từ bác sĩ. Tôi đã khóc rất nhiều, đau đớn, tủi nhục bởi không hiểu vì sao tôi lại phải chịu nỗi đau như vậy.
Vì tôi hiếm muộn nên mẹ chồng chửi tôi là đứa đàn bà sống không có đức, còn chồng thì ngoại tình. (Ảnh minh họa) |
Mặc cho mẹ chồng chửi rủa tôi ăn ở không có đức nên bị trời phạt, chồng tôi vẫn yêu thương vợ hết mực . Anh vẫn nói với tôi rằng “Em cố gắng lên, phải ăn uống cho khỏe rồi mình sẽ lại có tin vui”. Không chỉ nói, chồng tôi vẫn chăm sóc yêu thương vợ như ngày nào. Những lần tôi nằm viện trong đau đớn, là những đêm chồng tôi không thể chợp mắt được ở phòng chờ. Đôi lần anh nói “Giá như anh có thể ghánh chịu nỗi đau này thay em thì tốt biết bao nhiêu.
Và rồi năm 2009 sau lần sảy thai 3 tháng, tôi ‘điếng người’ khi nhận được tin tôi vĩnh viễn không thể sinh con được nữa. Còn chồng tôi lẳng lặng đi ra ngoài hút thuốc tôi biết lúc đó anh đã khóc. Anh không muốn tôi nhìn thấy anh buồn nên anh cố tình tránh đi. Còn tôi lúc đó đã gục ngã, bởi giờ đây tôi biết không còn chút hi vọng nào nữa.
Để tránh áp lực và những lời cay nghiệt từ mẹ mình, anh đã thuê một căn phòng nhỏ để chúng tôi ra ở riêng. Anh cũng nói “Anh nghĩ nhiều rồi, âu cũng là cái số nay vợ chồng mình không thể sinh con thì mình tính nhận con nuôi”. Còn tôi lúc đó chỉ nghĩ tới một điều “hạnh phúc sẽ đi về đâu? Nếu một ngày nào đó, anh muốn cưới người khác để kiếm con, tôi cũng không ngăn cản được”.
Thấy cảnh vợ chồng tôi neo đơn, chị gái tôi đã gửi cô cháu gái xinh xắn đến ở cùng. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, căn nhà lại trở nên hiu quạnh khi cháu vào cấp 3. Và rồi cảnh hai vợ chồng đìu hiu, ít nhiều khiến anh buồn lòng. Tôi hiểu được điều đó, bỏi bao đêm tôi thấy anh hút gần một gói thuốc.
Vì chẳng thể có nổi một mụn con nên mỗi lần về quê vợ chồng tôi chịu không ít lời ra tiếng vào từ anh em làng xóm. Có người còn ác ý nói rằng tôi là loại đàn bà đẹp mã nhưng không biết đẻ này nọ. Còn mẹ chồng, chồng tôi cũng không kém phần tủi hổ, đau đớn. Dù bà không cay nghiệt như trước đây với tôi, nhưng cũng chẳng có nổi một nụ cười khi nói chuyện với con dâu.
Rồi một buổi chiều, bà gọi tôi vào thủ thỉ to nhỏ rằng “Mẹ thương con, nhưng vì hoàn cảnh nhà mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai. Cha con mất sớm, nên giờ mẹ bắt buộc nó phải có con để hương khói cho cha mẹ sau này. Mẹ nói vậy, con hiểu chứ”. Bà nói rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Tôi đã khóc, bởi sao tôi không hiểu được, tôi biết rồi bà sẽ cưới cho anh một cô vợ mới, còn tôi sẽ bị “tống cổ” ra khỏi nhà không sớm thì muộn.
Tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi chấp nhận cho anh ngoại tình, khuyên anh nên ra ngoài kiếm một đứa con, nhưng anh nhất mực không chịu. Anh nói “Anh chán với chuyện con cái lắm rồi, em đừng ép anh”. Chồng tôi nói rồi quay lưng nằm ngủ, nhưng tôi biết, đêm hôm đó anh đã khóc. Minh chứng là sáng mai, chiếc gối anh nằm thấm đẫm nước mắt.
Tôi biết anh thương tôi, nhưng tôi không thể ích kỷ mà bắt anh sống cô độc cả đời với mình, nghĩ ngợi rất nhiều cuối cùng tôi gọi điện cho mẹ chồng. Và chỉ một ngày sau đó, mẹ chồng tôi đã dẫn lên một cô gái nói rằng anh em họ hàng xa muốn ở nhờ ôn thi đại học. Chồng tôi mới đầu phản đối gay gắt, nhưng sau đó trước những cử chỉ e lệ, nết na của cô gái anh dần bị cảm phục.
Mỗi lần thấy anh tình cảm với cô gái tôi đau đớn và khóc thầm. Là phụ nữ, dù không thể cho anh những đứa con, nhưng tôi vẫn muốn hét lên vì "ghen", đôi khi tôi hận chồng mình nhiều lắm. Tôi giận cả mẹ chồng, dù tôi biết một phần lỗi là do tôi. Đôi lần tôi hờn ghen vu vơ với chồng, lúc đó anh chỉ cười rồi lại ôm tôi vào lòng vỗ về. Nhưng tôi biết, tất cả giờ đây chỉ là một màn kịch, bởi tình cảm trong anh đang dần phai nhạt.
Và rồi, một chiều nọ khi đi làm về sớm thấy nhà cửa im lìm, tôi tiến về phòng ngủ… bỗng dưng nghe thấy tiếng thở vội vàng của chồng “Em cẩn thận không ảnh hưởng tới con chúng mình”. Tôi đứng lặng một lúc lâu, rồi lau vội giọt nước mắt trên má đang tuôn rơi… Có lẽ đã tới lúc tôi nên rời khỏi nơi này.
Theo Người đưa tin