(ĐSPL) - Khi yêu nào ai đã biết rõ về nửa kia hay chưa mà dám “sống thử”? Mà một khi đã sống cùng nhau là “thật” rồi, chứ đâu gọi là “thử” nữa phải không anh? Thế mà đã từng có một cô gái ngốc nghếch cả tin như em đó…
Ngày hôm đó đến bệnh viện em đã rơi nước mắt vì sợ hãi. Khi vào làm thủ tục phá thai em không nói nên lời vì nghẹn ngào. Còn chị y tá nhẹ nhàng “Em cứ bình tĩnh trả lời không sao cả”. Sau muôn vàn câu hỏi về bản thân, gia đình, và đến khi bác sĩ hỏi “bố đứa bé tên gì?” em đã ôm mặt khóc nức nở. Vì nói thật, em chẳng rõ anh tên là gì nữa?
Khi bình tĩnh em nói “Em không biết tên anh ấy là gì. Anh ấy nhiều tên lắm”. Khuyên em giữ lại thai không được, bác sĩ đã mắng em, em lại khóc và em nghĩ em xứng đáng bị mắng như vậy. Em đã ngốc nghếch trao đời con gái cho một kẻ không ra gì, một kẻ gian dối như anh đó, anh ạ!
Trải qua những giây phút đau đớn nhất em mới hiểu giá trị hai chữ “tình yêu" và sự “giữ gìn”. Khi yêu đâu thể dễ dàng cho - nhận như thế được. Khi yêu nào ai đã biết rõ về nửa kia hay chưa mà dám “sống thử”? Mà một khi đã sống cùng nhau là “thật” rồi, chứ đâu gọi là “thử” nữa phải không anh? Thế mà đã từng có một cô gái ngốc nghếch cả tin như em đó… Giờ nhận ra thì đã quá muộn màng rồi?
Em chưa có nụ hôn đầu đời cho tới khi gặp anh. Từ những cái ôm hôn vụng dại, tới những cái cầm tay da diết (Ảnh minh họa). |
Em mới chỉ là một cô sinh viên 19 tuổi, mang trong mình bao ước mơ hoài bão về tuổi trẻ. Mới ra Hà Nội học chưa đến một kỳ, em đã trót yêu một người con trai, mà em không biết tên anh là gì. Cũng bởi anh nói, em thích gọi tên anh là gì cũng được? Và em đã đặt cho anh biệt danh là gấu béo. Gấu béo cũng phù hợp với con người như anh, mập mạp, ấm áp.
Ở gần khu trọ nhau nên ngày nào mình cũng gặp mặt nhau. Anh chỉ sống một mình còn em sống cùng bạn ở quê. Chưa một lần anh sang phòng em chơi, nhưng anh lại thường rủ em sang nấu cơm cùng. Mới đầu em còn ngại, nhưng rồi em cũng dần quen với điều đó và chuyển về "góp gạo thổi cơm chung" với anh...
Nói thật anh, em đã từng yêu ai đâu. Em chưa có nụ hôn đầu đời cho tới khi gặp anh. Từ những cái ôm hôn vụng dại, tới những cái cầm tay da diết. Và…em đã trót lỡ cho anh cái lần đầu tiên ấy. Nhưng kể từ hôm có được em, anh chuyển đi nơi khác. Anh không nói với em một lời nào.
Khi em tìm đến tận trường anh học, tìm tận lớp mà anh kể, người ta bảo chẳng có chàng sinh viên nào như em kể cả. Em đã khóc rất nhiều vì tuyệt vọng. Cũng bởi rằng, em đã bị một kẻ như anh “lừa đẹp”, lừa cay đắng.
Rồi em thấy “cấn cá” trong người và em biết mình có thai. Nhưng em biết làm sao đây, khi em đang là một cô sinh viên xa quê, gia đình nghèo khó. Em làm sao đủ nghị lực để làm bà mẹ trẻ đơn thân hả anh? Sao em lại ngốc nghếch thế, sao em lại nông nổi “thử” khi chưa biết gì về nó?
Khi bác sĩ gọi tên “Xong rồi, giờ nằm nghỉ cho lại sức. Mà có người nhà nào đi cùng không?”. Em lắc đầu trong tuyệt vọng. Có một chị nằm gần đó, cầm cốc sữa nóng bảo “Uống đi cho lại sức em ơi!”. Em run run cầm cốc sữa, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, lòng tự hứa sẽ không bao giờ đi lại vết xe đổ ngày hôm nay nữa Chi ơi!”.