(ĐSPL) - Bỗng dưng anh mắc chứng bệnh lạ lùng. Dù cố gắng lắm, nhưng chỉ được 4-5 phút là “cuộc yêu” đã ngã ngũ trong sự nuối tiếc của hai vợ chồng.
Đó là “nỗi đau thầm kín” mà anh T.B.H (29 tuổi, Đông Anh) chưa một lần dám thổ lộ với ai. Anh cảm thấy đau khổ, day dứt bởi chuyện tình cảm của vợ chồng anh đang dần bị phai nhạt cũng bởi chuyện chăn gối không được như ý. Tất cả cũng chỉ tại hơn một năm nay anh bỗng dưng bị mắc chứng bệnh “xuất tinh sớm”.
Vợ anh là cô gái xinh xắn có nhiều người theo đuổi. Khi cưới nhau xong đôi lần chị thủ thỉ với anh rằng: “Mình khoan vội sinh con anh nhé! Cứ để vui chơi thỏa thích đã, không con cái vào rồi suốt ngày bận rộn lại chẳng được chơi, chẳng được hưởng thụ. Em tiếc lắm”. Thấy chị nói thế anh vui vẻ đồng ý.
Vì thế, cưới nhau được 2 năm tình cảm vợ chồng son vẫn luôn mặn nồng như đêm tân hôn. Phong độ anh phải nói là tuyệt vời, luôn khiến vợ phải trầm trồ ngưỡng mộ. Thế mà, bỗng dưng anh bị mắc chứng bệnh lạ. Dù cố gắng lắm nhưng chỉ được 4-5 phút là “cuộc yêu” đã ngã ngũ trong sự nuối tiếc của hai vợ chồng.
Mới đầu, chị M còn thông cảm khuyên nhủ chồng đi khám nơi này, nơi khác. Anh uống hàng chục loại thuốc, nhưng tình trạng không được cải thiện là mấy. Chị miễn cưỡng khuyên nhủ anh cố gắng, nhưng trong lòng đôi khi cũng không được vui.
Tuy vợ anh không nói ra nhưng nhìn nét mặt của vợ là anh biết. Vợ anh là cô gái sống phóng khoáng và luôn xem tình dục là sợi dây kết nối tính cảm vợ chồng. Không ít lần chị chia sẻ về cảm xúc yêu đương mãnh liệt với chồng. Giờ không làm được vợ vui anh cũng buồn phiền.
Còn khi anh muốn bù đắp cho cô ấy thì vợ anh lại bĩu môi “Thôi đi, chưa ra đến chợ đã hết tiền. Anh chỉ tổ làm em thêm khó chịu thôi” (Ảnh minh họa). |
Suốt 5 tháng qua, hai vợ chồng anh chị đi về nhà lầm lũi như hai chiếc bóng. Nói chuyện với nhau cũng qua loa và đặc biệt vợ anh chẳng bao giờ hôn chồng một cái, chị cũng chẳng đề nghị được tắm cùng chồng như trước kia. Nhìn vợ im lặng mỗi ngày anh khổ tâm mà không biết làm gì.
Không ít lần anh lên mạng tìm hiểu cách này cách nọ, khi đề nghị được “cùng vợ” cố gắng. Nhưng rồi kết quả khiến anh chỉ nhận được những tiếng thở dài, cùng đôi lời than trách từ vợ “Anh thôi đi, không được anh cứ cố làm gì. Nhiệm vụ của anh bây giờ là nghiên cứu uống thuốc thang đầy đủ”. Nói rồi vợ nhiếc móc anh không chịu khó thuốc thang, tập thể dục điều độ nên mới lâu khỏi như thế "người ta thì chăm chỉ chạy chữa, chồng mình chẳng cố gắng gì cả".
Chị cứ nói thế, nhưng chị đâu biết anh cũng cảm thấy mệt mỏi khổ tâm, anh cũng thấy mình trở nên vô dụng lắm chứ. Đôi khi anh còn tự ti mặc cảm với bản thân vì chưa làm tròn trách nhiệm của người chồng. Anh cũng muốn lắm, cố lắm,… nhưng cũng chỉ mong chị hiểu và thông cảm cho anh thôi.
Nhiều đêm nằm ngủ, anh chỉ muốn ôm vợ vào lòng vỗ về, nhưng lại bị cô ấy gạt ra. Còn khi anh muốn bù đắp cho cô ấy thì vợ anh lại bĩu môi “Thôi đi chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền. Anh chỉ tổ làm em thêm khó chịu thôi”. Nói rồi vợ anh hậm hực quay đầu vào tường ngủ tiếp, còn anh nước mắt không biết từ đâu cứ chảy ra… Chưa bao giờ anh thấy mình bất lực, yếu đuối như lúc này đây.