(ĐSPL) - Chắc chẳng có ai như chồng đâu nhỉ, nói chuyện với vợ mà tay khư khư cầm cái roi. Thấy lạ, tôi hỏi thì anh bảo: "Mấy anh ở cơ quan bảo, vợ đẻ trong tháng khi muốn nói chuyện với vợ là phải cầm cái roi làm hèm, như thế mới tốt".
Tôi nổi tiếng "trơ" với đàn ông. Trước khi cưới có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi cũng không cho cơ hội chứ đừng nói gì là hẹn hò yêu đương. Không phải vì kiêu kì, khinh người mà tôi chỉ đơn giản thấy không thích, không hợp. Bạn bè tôi ai tò mò về chồng tôi sau này, mọi người đoán chắc anh phải là người đặc biệt lắm. Bây giờ nghĩ lại đúng là chồng tôi "đặc biệt" thật.
[mecloud]zYbttnyr3h[/mecloud]
Anh ghi được điểm với tôi nhất là bởi tính thật thà và chân thành. Hơn nữa, anh cũng như tôi, chưa từng yêu ai bao giờ nên tôi đã quyết định chọn anh. Nghĩ lại thấy vừa buồn cười vừa tội cho anh.
Lúc mới tán tỉnh tôi, anh nhút nhát thật thà tới nỗi khù khờ. Anh hẹn tôi đi uống nước năm lần bảy lượt tôi mới đồng ý. Nhưng tôi nhất định tự đi đến chỗ hẹn chứ không cho anh biết nhà tới đón. Khi về anh cũng không dám nói là sẽ đi cùng về nên chỉ lặng lẽ đi theo sau. Lúc đó thấy anh cứ lụi hụi như thế, tôi thấy thương thương và tình cảm bắt đầu được nhen nhóm từ những lần như thế.
Lúc mới tán tỉnh tôi, anh nhút nhát thật thà tới nỗi khù khờ. Ảnh minh họa |
Quen nhau, hẹn hò tìm hiểu một thời gian khá dài vậy mà anh cũng không tỏ tình với tôi. Biết được tình cảm của anh nhưng tôi vẫn muốn mình được tỏ tình vì dù sao đây cũng là người đàn ông đầu tiên tôi rung động. Đợi mãi anh cũng không nói gì tôi đành nghĩ ra cách bắt anh phải nói lời yêu. Tôi chủ động kể hiện tại có 1 đối tượng đang theo đuổi mình, đã tỏ tình và mình đang lưỡng lự. Rồi cũng khoe 1 loạt điểm tốt của "đối tượng" đó. Nghe xong anh im lặng rồi ngay ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của tôi, anh đã phải nói lời yêu tôi vì sợ mất.
Chính thức yêu nhau rồi, vậy mà nắm tay tôi anh cũng phải xin phép, nếu tôi không đồng ý lập tức anh rút lui luôn khiến tôi nhiều phen ức đến phát khóc. Còn việc ôm hôn với chúng tôi là 1 việc xa xỉ. Mỗi lần định trao cho tôi cử chỉ gì quan tâm, ngọt ngào là anh căng thẳng, run rẩy lắm. Nhiều lúc thấy bực mình và tủi thân thật nhiều vì yêu đương mà chẳng biết thế nào là lãng mạn.
Đến khi cưới nhau rồi, anh vẫn như vậy, tôi như làm chồng, quyết định mọi việc lớn bé. Trước khi làm cái gì anh đều phải hỏi ý kiến của tôi. Là người thật thà nên tôi có muốn đùa việc gì đó cho vui cũng khó vì nhiều khi anh lại tưởng thật. Có lần tới tháng, tôi thì nhăn nhó, đau bụng đến tái mét, nhờ chồng đi mua "bánh" thì anh mua ngay về 1 gói bánh đúng nghĩa, bóc ra và bảo tôi ăn đi cho đỡ đau bụng. Thật không biết nói gì với chồng nữa.
Đến khi có con, những tưởng anh sẽ bớt được cái tính nhút nhát phần nào. Đằng này mọi chuyện vẫn không hề được cải thiện. Bố bế con mà cứ rúm ró ngại ngùng như thể đang vụng trộm một việc gì đó. Thấy vợ cho con ti thì lảng mất nếu có ở lại thì cũng không dám nhìn và mặt mũi thì cứ đỏ tía tai tưng bừng vì thẹn.
[mecloud]K2adSUiNyV[/mecloud]
Chưa hết cái tính thật thà đến ngờ nghệch của chồng tôi. Lần này khiến tôi phát điên mà muốn hét lên: "Sao mà lại có người thật thà đến ngu dốt như anh chứ?". Chắc chẳng chị em nào bị như tôi đâu nhỉ, chồng nói chuyện với vợ mà tay khư khư cầm cái roi. Thấy lạ, tôi hỏi thì anh bảo: "Mấy anh ở cơ quan bảo, vợ đẻ trong tháng khi muốn nói chuyện với vợ là phải cầm cái roi làm hèm, như thế mới tốt". Nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười với ông chồng mình. Nói xong mẹ chồng tôi phì cười bảo: "Ôi giời! khổ quá! Vợ mày có phải con gì đẻ đâu mà sợ nó dữ dằn cắn lại mà phải cầm roi?". Chồng tôi tẽn tò mà đi ra ngoài
Ngày trước tôi chọn anh vì tính thật thà nhưng không nghĩ là anh lại thật thà tới mức như thế này. Nhìn thấy chồng người khác năng động tôi thèm lắm. Nhiều lúc ước gì mình có được chồng như thế. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, thôi thì tự động viên chồng mình như thế nhưng hết lòng yêu vợ thương con, không trai gái, tệ nạn là hạnh phúc rồi. Nhưng chỉ sợ sau này nhỡ may nhà có chuyện gì, với cái sự thật thà quá đáng như thế thì anh lại không thể đứng lên mà bảo vệ mẹ con tôi được. Tôi phải làm sao với cái tính thật thà, nhút nhát đến ngờ nghệch của chồng?
QUỲNH ANH