Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
(Trần Đăng Khoa)
Người lái đò
Suốt một đời đưa đón khách qua sông.
Ai còn nhớ người lái đò thầm lặng?
Vẫn ngược xuôi, dù gió mưa hay nắng
Tiễn người đi... biền biệt chẳng về thăm.
Vẫn lặng lẽ, bằng tất cả cái tâm
Vì sự nghiệp trồng người đầy cao cả
Đôi dòng thơ, thay cho lời cảm tạ
Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe bình an.
Mong thầy cô luôn hạnh phúc ngập tràn
Nghĩa thầy trò suốt đời ghi khắc mãi
Sau bao năm con trở về tìm lại
Bến sông đây, người đưa đò giờ đâu?
Dẫu thời gian có làm bạc mái đầu
Tình thầy trò chẳng bao giờ phai nhạt
Bỗng trong lòng một nỗi buồn man mác
Thầy cô đâu giữa trăm vạn nẻo đường?
Thầy
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu...
(Tác giả: Ngân Hoàng)
Không đề
"Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua.
Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.
Có những lúc thầm lặng con ngắm,
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,
Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.
Đã qua rồi một thời và con đã lớn.
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió,
Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu".
Lời trầm thầy tôi
Có những chiều hè, phượng đỏ rơi
Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.
Thương người bạn cũ, ân sâu nặng
Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.
Muốn được cho đi, thầy phải có
Tâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.
Cho không phải mất, tình muôn thuở.
Nhận được đời vui, nghĩa thế thôi.
(Tác giả: Phạm Duy Cầu)
Cô Thầy Tôi
Trong trường vất vả dạy đàn con
Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn
Ló sáng bình minh cơm mãi vội
Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon.
Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên răng nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn
Cô Thầy khổ nhọc tựa ngàn non.
(Tứ Gia)
Người đi dệt ước mơ
Chiều buông rộn tiếng ve ngân
Bước chân thầy bỗng chậm dần đường xưa
Một đời dệt thảm ước mơ
Để em có một tuổi thơ huy hoàng.
Đò đầy gánh ước mơ sang
Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao
Thời gian tựa giấc chiêm bao
Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông.
Cảm ơn bao ước mơ hồng
Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi
Hôm nay vững bước đường đời
Nhờ công thầy đã một đời bón chăm.
(Tiêu)
Ru lại ơn thầy
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Lời ru bay bổng tự ngày ấu thơ
Thầy cầm tay viết i tờ
Dạy con đạo lý sống cho ra người.
Một đời cần mẫn thầy ơi
Đưa bao thế hệ tới bờ tương lai
"Nửa chữ cũng vẫn là thầy"
Lời ông cha dạy có sai bao giờ.
Dẫu đời chưa đẹp như mơ
Tình thầy cô với học trò bền lâu
Tóc con giờ đã bạc màu
Lại ru cháu cũng từ câu ơn thầy.
Chúc mừng thầy cô
“Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.”
Lời ca văng vẳng đâu đây
Nồng thơm hương sữa dâng đầy khát khao
Dù cho xa mãi phương nào
Ân tình thầy dạy làm sao quên lời.
Dù cho đi bốn phương trời
Nghĩa nhân một thuở trọn đời không quên.
Ơn thầy khắc ghi
Công lao dạy dỗ thành người đó
Nghĩa nặng ân sâu tạc dạ trò
Gắng học cho chăm đừng ngại khó
Ơn thầy sáng mãi khắc tâm cho...
(Thái Xuân)
Tặng cô bao đóa hồng
Tặng cô với cả hương nồng sắc xuân
Tháng ngày dạy dỗ ân cần
Cho bao thế hệ góp phần dựng xây
Tiếng cô tưởng nhớ mới đây
Xây bao hạnh phúc tràn đầy yêu thương…
Cảm ơn thầy cô
Uống nước thì phải nhớ nguồn
Ăn quả thì phải nhớ người trồng cây
Dạy ta biết chữ hôm nay
Thành người có ích công cô ơn thầy.
Lỡ yêu thích nghiệp lái đò
Chỉ mong truyền dạy học trò thành công
Thầy cô nào chẳng mong trông
Chúng con phải nhớ ghi lòng tạc ơn.
Dạy từng đứa trẻ thành Nhơn
Truyền từng bài giảng phấn mòn cổ đau
Chỉ mong trò hiểu thật mau
Cười vui trong dạ khổ lao cũng mừng.
Thời gian thoăn thoắt chẳng ngừng
Thầy cô vẫn dạy trò cưng của mình.
"Qua Sông thì phải lụy Đò"
Mấy ai qua khỏi nhớ Đò ngày xưa
Người chèo dẫu có nắng mưa
Vượt qua sóng dữ, vẫn đưa học trò.
Cúi đầu xin lỗi thầy cô
Lâu rồi con cũng quên đò từng đưa
Chữ đầy sợ nói thêm thừa
Công lao dạy dỗ chẳng khua trống kèn.
Như Quỳnh(T/h)