(ĐSPL) - Dựng chồng dậy hỏi thì anh mắt nhắm mắt mở, cười cười bảo: "Hôm đấy nhậu xong, có tí men nói cho sướng mồm, mấy thằng đàn em lác mắt!".
Kể những chuyện này ra mọi người lại bảo vạch áo cho người xem lưng nhưng thật lòng không chia sẻ tôi thấy khó chịu lắm với ông chồng hay chém gió của mình. Chồng tôi trước đây là “thần tượng” của nhiều bạn bè cùng tuổi ở quê vì năm đó cả xã chỉ có một mình anh đỗ đại học và lên Hà Nội học. Sau khi ra trường cũng chỉ có 1 công việc bình thường chứ chẳng siêu sao gì nhưng trong mắt nhà chồng và bà con làng xóm, chồng tôi vẫn là số một. Chính vì thế cái tính "nổ" của anh lại càng được phát huy triệt để.
[mecloud]QjkEAVaSkM[/mecloud]
Sau khi kết hôn 3 năm thì vợ chồng tôi mua được nhà Hà Nội, tất nhiên là có sự hỗ trợ của 2 bên bố mẹ và bạn bè cho vay mượn thêm. Vì với tổng thu nhập hàng tháng của cả 2 khoảng 20 triệu, thì trong 3 năm không thể có được hơn 1 tỉ để mua căn hộ này. Không cần biết chúng tôi có bao nhiêu, mọi người ở quê chỉ biết rằng vợ chồng tôi giỏi khi mua được nhà Hà Nội.
Từ sau việc mua nhà đó, chồng tôi lại càng có tiếng hơn ở làng. Vậy là mỗi dịp về quê anh như một doanh nhân thành đạt về làng. Mọi người xuýt xoa khen ngợi không ngớt lời kèm theo đó là những lần nhờ vả đến phiền phức. Nhà tôi ở Hà Nội bỗng trở thành chỗ trọ tạm thời của hết cháu họ xa gần lên thi vào cấp 3 cho tới 2 kỳ thi đại học.
Vì được coi là có điều kiện nên mọi khoản đóng góp trong họ vợ chồng tôi đều phải đóng nhiều hơn. "Nhà cháu không ở mức giàu nứt đố nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì, mọi người cần gì cứ bảo cháu!". Đó là những lời chồng tôi nói.
Chưa hết khoe của, anh còn khoe ta đây học hành cao có mối quan hệ rộng. Chết vì lời nói, báo hại tôi thường xuyên nghe điện thoại nhờ nói giúp với chồng là chạy chọt xin xỏ công ăn việc làm cho hết người nọ tới người kia. Có người còn lên tận nhà tôi để nhờ chồng tôi xin việc mà đâu có biết chính cái công việc hiện tại của anh cũng là do anh trai tôi xin giúp. Thật không còn gì để nói với ông chồng thích nói khoác này!
Cái tính nói khoác này lại hay đi kèm với hứa suông. Lần vừa rồi tôi ngượng chín cả mặt với nhà ngoại. Về chơi thấy ông đang hì hụi xem cái tivi làm sao mà không thấy lên hình. Anh con rể đã không biết gì về điện tử mà giúp được bố vợ lại còn huênh hoang: "Thôi, mấy đồ này mà trục trặc, có sửa cũng không bền, bố bỏ đi, sang tháng con mua biếu bố cái khác". Tôi cũng không nói gì chỉ thầm lặng đợi cái "sang tháng" đó của chồng mà đến 3 lần sang tháng đó vẫn chưa thấy anh ỏ ê gì. Tôi có nhắc thì anh chẹp miệng: "Đùa tí cho vui chứ vừa mua nhà, nợ đầy, tiền đâu ra!". Thật là ngán ngẩm với chồng.
[mecloud]zYbttnyr3h[/mecloud]
Mấy ngày trước có giỗ ông nội tôi, vợ chồng con cái lại cắp nhau về ngoại, tôi có chút ái ngại thay chồng với bố nhưng hình như anh không thấy gì thì phải. Vừa thò mặt về đến cổng, cả nhà tủm tỉm cười rồi hỏi: "Thế mang tivi về cho ông đấy à? Con rể để bố đợi lâu quá!" Ngượng chín cả mặt vì sự huênh hoang của chồng. Vào nhà thì thấy ông bà đã mua cái tivi mới đó từ bao giờ mà chẳng dám nói gì.
Chưa hết, có lần tức đến phát điên với anh chồng hay hươu vượn này, chẳng hiểu sao anh mang cả chuyện vợ chồng ra chỗ đông người để nói. Báo hại tôi được phen không biết để mặt vào đâu cho đỡ ngại. 11h đêm còn có điện thoại, tim đập chân run vì sợ có tin gì chẳng lành. Hóa ra là có 1 em đồng nghiệp mới cưới vợ gọi điện hỏi kinh nghiệm chuyện ấy. Anh khoác lác những gì trên phòng mà tới nỗi này cơ chứ? Tôi chỉ biết ầm ừ qua chuyển rồi cúp máy. Dựng chồng dậy hỏi thì mắt nhắm mắt mở, cười cười bảo: "Hôm đấy nhậu xong, có tí men nói cho sướng mồm, mấy thằng đàn em lác mắt!".
Thật mệt mỏi với ông chồng quý hóa này, chắc chồng tôi nghĩ những lời nói đó vô hại lại mang tới niềm vui cho người khác hơn nữa lại được thể hiện bản thân. Lúc nào cũng được oại với thiên hạ mà không biết vợ thấy phiền phức và khó chịu vô cùng. Bây giờ thì mới là những lời nói khoác vô hại nhưng lâu dần, sợ với cái tính đó sẽ xảy ra chuyện lớn mất. Có ai có cách nào để tôi trị ông chồng hay khoác lác, chém gió của tôi không? Giúp tôi với!
QUỲNH ANH