+Aa-
    Zalo

    Người vợ khắc khoải chờ chồng, nén chặt nỗi đau trong tim nuôi 2 con nhỏ

    • DSPL

    (ĐS&PL) - “Tôi nhớ anh ấy, nhưng nỗi nhớ ấy tôi nén trong tim để cố gắng đi làm nuôi dạy các con chờ anh về", vợ anh Tiến tâm sự.

    “Tôi nhớ anh ấy, nhưng nỗi nhớ ấy tôi nén trong tim để cố gắng đi làm nuôi dạy các con chờ anh về", vợ anh Tiến tâm sự.

    Vào một ngày tháng 5/2016 người con trai thứ hai của ông Nguyễn Thanh Xuân bỗng không nói một lời nào mà bỏ nhà đi biệt tích. Kể từ đó đến nay, gia đình ông ngày nào cũng mong ngóng chờ con quay trở về.

    Cha mẹ già ngóng con

    Căn nhà tập thể nho nhỏ nằm sâu trong con ngõ nhỏ tại khu tập thể dệt kim Đông Xuân, phường Đồng Nhân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội của gia đình ông Nguyễn Thanh Xuân (83 tuổi) giờ đây chỉ còn lại ông và vợ. Căn nhà chẳng có nhiều vật dụng, chỉ có một chiếc giường, chiếc tivi cũ kỹ để hai ông bà bật nghe tin tức và cũng là để thi thoảng nghe ngóng tin con.

    Ông Xuân cùng vợ buồn bã khi nhắc về người con biệt tích đã hơn 1 năm.

    Biết có PV ghé thăm, ông bà không giấu nổi những nỗi niềm mà họ đã cố giữ chặt cả năm qua. Trò chuyện với PV, ông Nguyễn Thanh Xuân cho biết thời niên thiếu ông làm việc tại nhà máy dệt kim Đông Xuân, ở đây ông gặp bà Nguyễn Thị Lý và quyết định tiến tới hôn nhân. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, họ cùng nhau xây dựng, vun đắp cuộc sống gia đình. Và những đứa con lần lượt ra đời trong niềm vui của cha mẹ, họ hàng. Hai ông bà cần cù làm ăn để nuôi các con khôn lớn, dù cuộc sống công nhân không khá giả nhưng chưa khi nào ông bà để các con phải thiếu thốn, hay kém bạn kém bè.

    Theo chia sẻ của ông Xuân, trong bốn người con thì người con trai thứ 2 có tên Nguyễn Anh Tiến (sinh năm 1971) là ông bà phải chăm vất vả hơn nhiều so với những anh chị em khác, bởi anh Tiến rất hay ốm. Ông Xuân kể: “Khi còn nhỏ, Tiến khó nuôi, có ngày con ốm, vợ hoặc tôi phải xin nghỉ làm cả tháng trời chăm con, nói chung không từ nào có thể diễn tả được sự vất vả của hai vợ chồng tôi trong quá trình chăm sóc thằng bé. Thương con hay ốm đau nên vợ chồng tôi cũng dành nhiều tình yêu thương cho con, bên cạnh đó cũng kỳ vọng vào con rất nhiều”.

    Anh Tiến trưởng thành và kết hôn với chị Nguyễn Thị Bích Phượng (SN 1986, Văn Điển, Hà Nội), cả hai đều cùng làm trong một công ty chuyên sản xuất bao bì hộp bánh tại Hà Nội.

    Chị Phượng mong ngày chồng trở về.

    “Ngày con trai kết hôn và chung sống cùng vợ chồng tôi, tôi thấy chúng thật sự rất xứng đôi, trong nhà không xảy ra cãi vã nhau bao giờ. Hai vợ chồng cùng đi làm, tích cóp nuôi hai con nhỏ. Những tưởng cuộc sống vợ chồng chúng nó cứ thế êm đềm trôi qua. Ai ngờ, 21h ngày 23/5/2016, cả gia đình sững sờ khi nghe bạn bè thông báo Tiến bỏ nhà đi và không để lại bất cứ lời nhắn nào cho gia đình. Cả nhà thức trắng đêm đi tìm Tiến khắp nơi nhưng không tìm thấy”, ông Xuân kể.

    Nói đến đây, giọng của người cha già nghẹn lại: “Tôi không biết vì lý do gì con bỏ nhà đi biệt tích, không nói cho vợ con hay cho bố mẹ biết một câu. Những ngày đầu con bỏ đi là những ngày gia đình tôi khủng hoảng nhất, cơm chẳng thiết ăn, ngủ chẳng thiết ngủ, chỉ lo con có mệnh hệ gì”.

    Sau khi con trai “bặt vô âm tín” một thời gian, ông Xuân đã trình báo Công an phường Đồng Nhân và phía công an phường cũng đã làm thông báo tìm người nhà.

    Người cha già giãi bày tâm tư: “Tôi đã lên công an phường trình báo sự việc con biệt tích. Phía cán bộ công an phường cũng hỗ trợ nhiệt tình nhưng đã hơn 1 năm trôi qua mà con tôi vẫn chưa chịu xuất hiện để gặp bố mẹ và vợ con”.

    Suốt cuộc trò chuyện với PV, vợ chồng ông Xuân bà Lý thi thoảng lại gạt vội giọt nước mắt. Bà Lý nói: “Là một người mẹ, sinh con ra, nuôi con khôn lớn, chưa mong chờ con báo đáp. Đến nay tuổi chúng tôi cũng gần đất xa trời, chỉ mong con nghe được nỗi lòng cha mẹ mà quay trở về”.

    Vừa nói, ông Xuân vừa trầm ngâm suy nghĩ, ông bảo: “Tôi chẳng sống được bao lâu nữa, tôi chỉ mong trước khi rời xa dương thế được nhìn thấy con một lần nữa thì tôi có chết cũng an lòng”.

    Ông Xuân cũng khẳng định chắc nịch rằng con mình vẫn còn sống, chỉ có điều ông chưa biết con đang ở đâu mà thôi: “Nếu con chết rồi thì phải có xác hoặc có ai đó báo, đằng này chúng tôi không hề nhận được tin tức gì báo con đã chết. Thêm vào đó, mới khoảng đầu năm nay, con dâu tôi có theo dõi Zalo của chồng nó thì đột nhiên thấy tài khoản đó đã xóa, không còn tồn tại nữa. Tìm hiểu được biết chỉ có người lập thì mới xóa được nên tôi càng chắc chắn con mình còn sống”.

    Thỉnh thoảng nhớ con ông lục lại album ảnh ra xem.

    Khi nhắc đến con dâu, ông Xuân ngậm ngùi: “Con dâu tôi vất vả, đi làm lương công nhân thì được mấy đồng đâu mà lại phải lo cho cả hai con. Thương con dâu là thế, nhưng vợ chồng tôi cũng chỉ biết động viên con sớm vượt qua giai đoạn khủng hoảng vì hai đứa cháu”.

    Vợ trẻ nuốt nước mắt chờ chồng

    Trong cuộc trò chuyện với PV, chị Bích Phượng (vợ anh Tiến) không giấu nổi những giọt nước mắt: “Vợ chồng tôi rất yêu thương nhau, chúng tôi có với nhau hai người con trai, con lớn được 9 tuổi, còn con trai út năm nay lên 5 tuổi. Tôi không hiểu lý do gì anh bỏ đi mà không nói với vợ con một lời. Còn nhớ, ngày anh bỏ đi biệt tích buổi trưa anh còn ăn cơm với tôi và dặn chiều tối làm món gì ngon ngon để mọi người cùng ăn. Ấy vậy mà bữa cơm ngon tôi đã nấu, nhưng chồng thì không về.

    Trước đó chúng tôi có tranh cãi về vấn đề chuyển ra ở riêng để tiện con cái đi học và vợ chồng đi làm đỡ xa, mọi chuyện chỉ có vậy, tôi không biết liệu đó có phải là lý do khiến anh bỏ nhà đi hay không nữa?”. Chị cũng đã tìm chồng khắp nơi, nhờ bạn bè đăng tin lên Facebook, Zalo tìm kiếm nhưng đều không có bất cứ một tin tức nào.

    Hai người con trai của chị Phượng, anh Tiến.

    Từ ngày chồng bỏ đi, là chuỗi ngày chị Phượng khóc trong nỗi tủi hờn, một mình chị phải gánh vác trọng trách nuôi hai người con đang tuổi ăn, tuổi học.

    “Tôi nhớ anh ấy, nhưng nỗi nhớ ấy tôi nén trong tim để cố gắng đi làm nuôi dạy các con chờ anh về. Ngày chồng mới bỏ đi, tôi chỉ thương con trai cả, vì con cũng nhận thức được sự thiếu vắng tình cha. Cứ luôn miệng hỏi mẹ: “Bố đâu rồi mẹ? Bố đi đâu?”, những lúc đó tôi chỉ trả lời: “Bố đi làm ăn xa, con phải ngoan, học giỏi thì bố mới về”. Biết nói dối con là không tốt nhưng tôi chẳng còn cách nào”, chị Phượng bày tỏ.

    Sự thật như cây kim chẳng thể giấu lâu trong tấm vải mỏng, con trai cả của chị Phượng cuối cùng cũng biết chuyện. “Con khóc và nói với tôi rằng nó giận bố nhiều, nhưng tôi nói không phải bố bỏ rơi ba mẹ con mà vì một lý do khó nói nên bố đã phải tạm xa ba mẹ con. Cũng từ ngày con biết chuyện, tôi ít khi thấy con nhắc về bố”, chị Phượng tâm sự thêm.

    Bày tỏ nỗi niềm lớn nhất của mình thời điểm này, chị Phượng cho hay: “Thông qua phương tiện thông tin đại chúng, tôi chỉ mong anh đọc được những lời tâm sự của bố mẹ, của vợ con mà quay trở về. Bố mẹ không còn sống được bao lâu nữa, nên mong chồng suy nghĩ lại về sum họp gia đình, để bố mẹ an lòng trước khi họ nhắm mắt xuôi tay”.

    Trao đổi thêm với PV, ông Nguyễn Xuân Mão, Tổ trưởng tổ 7A, phường Đồng Nhân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội cho biết: “Về trường hợp anh Nguyễn Anh Tiến năm 2016 chúng tôi có nhận được đơn trình báo sự việc công dân Tiến bỏ nhà đi từ bố của anh là ông Nguyễn Thanh Xuân. Trước đó, sinh sống tại tổ dân phố anh Tiến là người vui vẻ, hòa đồng với mọi người, không thấy ai phàn nàn, kêu ca về gia đình anh. Cho đến nay, gia đình vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa hề thấy tin tức của anh Tiến”.

    Hoàng Bích

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/nguoi-vo-khac-khoai-cho-chong-nen-chat-noi-dau-trong-tim-nuoi-2-con-nho-a207897.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan