(ĐSPL) - Biết mình có lỗi vì đẩy gia đình vào cảnh mất nhà, mất cửa còn ngập trong nợ nần, nhưng khi biết tin chồng chung sống với người khác, Tiện vẫn vật vã đau đớn, mái tóc điểm nhiều sợi bạc, Tiện chỉ mong cô con gái trưởng thành và tha thứ cho người mẹ tội lỗi đang ở chốn lao tù.
Rút tiền khách gửi tiết kiệm để chơi lô, đề
Trong số những phạm nhân nữ đang cải tạo ở Trại giam Quyết Tiến mà chúng tôi tiếp xúc, có lẽ Lâm Thị Bích Tiện (SN 1965 ở Bắc Quang, Hà Giang) là thành thật hơn cả. Tiện không chỉ nói thật về lỗi lầm của mình mà ngay cả những trăn trở, dằn vặt của chị ta về người chồng, chị ta cũng tâm sự hết. Tiện vào tù được 8 năm nay và tuy ở trong tù song chuyện chồng đang chung sống với người đàn bà khác từ mấy năm nay, chị ta đều biết hết. Hỏi Tiện ai nói mà biết, chị ta cười nhạt: “Thiếu gì nguồn thông tin. Ngày đầu thì vật vã khổ sở lắm nhưng giờ thì quen rồi.Đời phải biết chấp nhận sẽ thấy thanh thản hơn”.Hóa ra là vậy, thế nên nhìn Tiện có vẻ trẻ hơn so với tuổi.
Tiện là con lớn trong một gia đình đông anh em nhưng lại là người duy nhất thoát ly khỏi việc đồng áng. Thi được rồi vào làm trong ngành bưu điện, với chức danh kế toán, Tiện là niềm tự hào của cả một gia đình.
Dịch vụ gửi tiền tiết kiệm bưu điện xuất hiện, Tiện được chuyển sang làm ở bộ phận nhận tiền gửi tiết kiệm của khách hàng. Thời điểm đó, phong trào đánh đề đã len lỏi tới khắp nơi, một số công chức cũng thử vận may vào trò đen đỏ này và Tiện cùng một số người nữa trong bưu điện cũng không nằm ngoài số đó. Vì làm ở bộ phận nhận tiền khách hàng gửi tiết kiệm qua hệ thống bưu điện nên mỗi khi cần tiền đánh đề, Tiện và 2 nhân viên cùng kíp trực lại lén mượn tiền của khách gửi đem đi chơi, trong khi theo quy định thì tiền khách hàng gửi hôm nào, phải mang ra ngân hàng nộp ngay hôm đó.
Vì cơ quan có kiểm tra cũng theo định kỳ, theo quý hoặc theo tháng nên không ai biết việc Tiện và hai nhân viên kia “mượn nóng” tiền của khách. Theo lời Tiện thì không chỉ đánh lô đề mà đồng nghiệp thân có việc cần kíp đến tiền hoặc trong gia đình Tiện có việc đột xuất, chị ta cũng mượn tiền kiểu thế hoặc, vài hôm sau hoàn lại.
Trò cờ bạc lúc đỏ, lúc đen xong những người chơi không chuyên như Tiện thì thường thua là chính do hay cay cú mà dốc “hầu bao” nên số tiền thụt két cứ thế nhiều nên. Để bù vào số thiếu hụt, tránh bị cơ quan phát hiện, Tiện tới các hiệu cầm đồ, cho vay lãi ngày, mượn tạm để nộp cho đúng hẹn, sau đó tìm cách rút tiền để trả.
Cứ luẩn quẩn trong cái vòng vay chỗ nọ, đập chỗ kia rồi cố nuôi con đề để gỡ gạc đến khi số tiền mà Tiện và 2 người bạn làm thâm hụt két lên đến 800 triệu đồng thì Tiện không còn cách nào khác ngoài việc báo cáo lãnh đạo cơ quan, vậy là Tiện và những người có liên quan bị bắt. Đó là tháng 10/2006. Khi đó con gái Tiện mới 12 tuổi.
“Điều day dứt nhất của tôi là cứ mải mê phấn đấu rồi lún vào cờ bạc mà không nghĩ tới chuyện sinh thêm con. Giá như tôi sinh thêm một đứa con nữa, mà là con trai thì chắc chồng tôi sẽ không như bây giờ”, Tiện tâm sự.
Theo chị ta thì tại vợ chồng Tiện chỉ có một cô con gái trong khi chồng là con trai độc đinh, trong hoàn cảnh vợ đi tù buộc anh ta phải tính đến chuyện tìm người khác để sinh thêm con. Hỏi Tiện liệu có phải vì cần có người chia sẻ trong việc nuôi dạy con gái nên anh chồng quyết định sống với người đàn bà khác, chị ta khẽ khàng: “Cũng có thể”.
Mong con tha thứ
Bị kết án 18 năm tù về tội tham ô tài sản, Tiện về trại giam Quyết Tiến cải tạo trong nỗi day dứt ân hận nhưng đau đớn hơn cả không phải vì mức án dài mà vì chồng, con.
Quá sốc trước việc làm của vợ, chồng Tiện khi đó đang công tác ở chi cục thuế, lăn đùng ra ốm. Sau mấy tháng nằm liệt giường vì cú sốc do vợ đưa lại, chồng Tiện phải gượng dậy bởi hơn ai hết, anh hiểu bây giờ là lúc không thể quỵ ngã bởi đứa con gái bé bỏng cần người chăm sóc, ngôi nhà chung đến ngày bị kê biên trả nợ,… Tất cả dồn lên đôi vai người chồng vốn sẵn nhiều thứ bệnh trên người. Vừa lo công việc, thuê nhà trọ, nuôi dạy con và cả đi thăm người vợ trong trại giam khiến anh già đi trước tuổi.
Tiện bảo khoảng hai năm đầu, tháng nào chồng cũng đưa con vào thăm, nhìn hai bố con, lòng Tiện lại quặn lên xót xa, ân hận. Tiện bảo nếu không có biến cố này, Tiện là người hạnh phúc bởi cô có một người chồng biết chăm lo cho gia đình, con cái, dù thi thoảng vẫn phải đi công tác xa nhưng anh luôn chu toàn mọi việc cho vợ con rồi mới yên tâm khoác túi ra đi. Ngờ đâu Tiện vì mải mê cờ bạc mà quên mất điều đó, đến khi nhận ra thì mọi sự đã muộn.
Rồi chồng Tiện có người chung giường. Tiện đau đớn khi biết tin này, trong đầu lúc nào cũng có cảm giác bị phản bội.Chị ta tâm sự rằng, thời gian đầu khi mới biết tin, Tiện tưởng mình không vượt qua nổi. Vẫn biết lỗi là tại mình nhưng sao trong lòng Tiện vẫn thấy chua chat. Chị ta biện minh rằng chơi lô đề cũng vì muốn có thêm chút tiền mua sắm cho gia đình chứ chẳng để ăn tiêu riêng mình.
“Qua thư con gái, tôi biết bạn gái của chồng là một phụ nữ nhỡ nhàng và cũng có một con gái. Họ dựa vào nhau để cùng chăm dạy con cái, động viên nhau những lúc khó khăn, thiếu thốn”, Tiện kể.
Chị ta bảo thời gian như liều thuốc chữa lành vết thương đã làm dịu đi những bức bối trong lòng Tiện mỗi khi nghĩ về gia đình.Rồi những người cùng buồng giam cũng tác động không nhỏ đến suy nghĩ của Tiện. Mấy chục con người sống chung, mỗi người một hoàn cảnh, một nguyên nhân phạm tội nhưng ai cũng có nỗi khổ riêng…
Được quản giáo phân tích, động viên, bạn tù an ủi, Tiện hiểu rằng không thể sống mãi trong ủ rũ, đau khổ khi mà sự thật không thể thay đổi. Chị ta đã biết chấp nhận sự thật, coi đó là một bài học để sống mà cải tạo.
“Con tôi đã đi làm. Tôi mừng vì điều đó và chỉ mong con tha thứ cho người mẹ tội lỗi này, thi thoảng vào đây với tôi là được rồi. Tôi chẳng mong gì hơn nữa”, Tiện bộc bạch.
Nghe Tiện nói, chúng tôi biết đó là câu nói Tiện đang không thật với lòng mình nhưng với người đàn bà đã ở bên kia dốc của cuộc đời như Tiện còn gì để mà chờ đợi và hy vọng, ngoài con gái. Cái tuổi già rồi ai cũng phải trải qua và những lúc đó, có gì hạnh phúc và hãnh diện hơn khi thấy con cái trưởng thành và được chúng lui tới thăm nom. Chắc hẳn Tiện cũng nghĩ tới điều đó nhưng vì đang ở trong tù nên chị ta chẳng biết làm gì hơn ngoài lời cầu chúc con gái khôn lớn, trưởng thành.
“Tôi còn gần chục năm nữa mới mãn hạn, con tôi thì đã đi làm rồi.Chắc không thể vì tôi mà cản trở chuyện hạnh phúc của con.Người ta có công nuôi dạy nó, giờ được lo toan, có mặt trong ngày hạnh phúc của nó cũng là điều đương nhiên.Tôi đã không làm được thì cũng nên phải chấp nhận”, Tiện nói một cách miễn cưỡng, không giấu được sự đắng cay, chua xót.
MAI HẠ
Chuyện kể lúc 0 giờ - Đứa con lầm lỡ P2