Khi nghe tôi kể về những ngón nghề ăn chơi “thòng” gái mại dâm trong các quán cà phê hay những quán bia ôm, N - tay chơi có hạng, cũng là một thiếu gia - tặc lưỡi bảo tôi: “Xưa lắm rồi… Diễm ơi!”. Rồi N búng ngón tay với vẻ sành điệu: “Nếu ông anh đi với em vài tối… sẽ biết Sài Gòn về đêm như thế nào…”.
Phố “lướt”
Đúng 19h, tôi có mặt ở một quán cà phê sang trọng trên đường Mạc Đĩnh Chi, quận 1. Thấy tôi chạy chiếc Wave Trung Quốc, N bảo: Lát nữa ra bờ kè Thị Nghè, anh gửi xe rồi đi với em, chứ đi xe của anh, các em chân dài không màng đến đâu?! Đúng là ngồi trên chiếc SH màu mận tím, ánh đèn đường bắt vào láng cóng đã tạo cho chúng tôi vẻ tài tử, phong lưu thứ thiệt của dân chơi Sài thành. “Dạt” vào một quán cà phê trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm để quan sát, tôi thực sự… choáng. Mới 20h mà vài chân dài đi xe SH, Dylan đã lượn qua lượn lại, nếu thấy “giai” nào ngơ ngác ngó nghiêng, là mấy cô lướt qua, những câu đối đáp đong đưa…
Đứng chờ khách mua hoa trên cầu Thị Nghè - quận 1. |
N bảo, góc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm cắt Nguyễn Thị Minh Khai và vòng xoay Điện Biên Phủ nối liền quận 1 với Bình Thạnh là những điểm tập kết của những “bướm đêm” có xe tay ga đắt tiền. Trước, gái mại dâm đứng như xem hội ở cầu Thị Nghè, cầu Điện Biên Phủ, nhưng nay công an dẹp “ác liệt”, đám này đành phải lượn như đèn cù trên các tuyến phố. N thúc tay vào tôi khi “bắt bóng” một chân dài chừng 25 tuổi, son phấn lòe loẹt ngồi trên chiếc Lead. N giục tôi lên xe đuổi theo. Dường như có linh tính “nghề nghiệp”, cô gái ngoảnh lại, cất lời chào tình tứ: “Đi coi ci-nê với em nghen. Hai cưng muốn phim gì em cũng chiều hết à nha”. N hỏi: “Qua đêm nhiêu em?”. “1 triệu, bao 2 anh luôn khách sạn, nếu hai anh zdai cần thêm bạn, em có liền”. N buông lời cợt nhả một lúc rồi “chốt” rằng chưa đến giờ có nhu cầu. Mặt tỉu nghỉu như bánh đa ngấm nước rồi nhả vài câu rủa như xua đen đủi, cô gái rồ ga chạy biến vào gầm cầu Bùi Hữu Nghĩa.
N bảo, những em chân dài đi xe đẹp và đắt tiền đều là xe đi thuê đấy, có cô thuê 200.000đ/ngày, có cô thuê 5 triệu đồng/tháng, rồi tiền nước hoa, son phấn. Làm nghề này mà không sắm đủ những thứ đó để tạo vỏ bọc đài các, con nhà lành, dễ bề tiếp cận khách làng chơi thì chỉ có... ế thôi. “Lúc nãy, “bướm” nói 1 triệu là mình cô ấy phục vụ 2 anh em đấy. Trước đây, giá qua đêm không bao giờ dưới 1 triệu đồng/khách, nay kinh tế khó khăn, công an dẹp nhiều, không có bến đỗ, có khi 300-500k (nghìn đồng), gái làng chơi cũng ôm luôn, bao cả khách sạn”.
Theo N, khu vực quanh Thảo Cầm Viên này từ trước năm 1975 đã là điểm mua vui của các thiếu gia mới lên đời hay các ông chủ chuyên đánh hàng ngoại quốc. N ngâm cho tôi câu thơ vỉa hè “Làm trai chưa biết Miếu Nổi, như kẻ chơi trội… học đòi làm sang”. Dạng hàng ngon không cần sạch để “phượt” khá dễ kiếm, chỉ cần liên hệ trước với đám ma cô, lựa chọn một địa điểm bao trọn gói ở khu sinh thái Thủ Đức hay một bể bơi tư nhân ở quận 3 là có thể tổ chức dạ tiệc. Chừng 20 cô được tuyển sẽ lượn quanh đám khách, uống và chiều khách, sau những màn thi rượu, nếu tiền cứ “lên” là quần áo các cô cứ… xuống, đến giai đoạn nào thích thì cùng nhau rời bến để tìm khách sạn. Đấy là cách ăn chơi của đám lính chế độ cũ mà nay đã xuất hiện trở lại ở một số điểm ngoại ô thành phố.
N cho xe chạy chậm lên đường Nguyễn Đình Chiểu sát bờ kênh. Lập tức, 3 chiếc xe SH, Lead và Vespa như từ trên trời áp lại. Cô gái mặc váy cực ngắn ngồi trên chiếc SH lênh khênh, duỗi cẳng chân trắng nõn lả lướt: “Đi ôm mở hàng cho em lấy hên, nghen hai anh”. N hất hàm hỏi giá. “Nếu đi nhanh, em bao phòng 1 triệu 1 cưng, nếu qua đêm thì 2 triệu”. N cấm cảu: “Mắc zdữ zdậy, 1 “chai” 2 anh qua đêm luôn. Bọn anh đi giải xui thôi…”. Cô gái cũng không vừa: “500k mà cũng đòi… đi chơi Miếu Nổi. Về chơi với dế thôi nghen”. Nói chưa dứt lời, 3 chiếc xe mang theo 3 cô gái nồng mùi son phấn lẫn vào bóng đêm.
Cầu… vẫy
Phóng nhanh qua cầu Khánh Hội (quận 4) sang cầu Tân Thuận (quận 7) rồi về vòng xoay Phú Lâm chân cầu vượt KCN Tân Tạo, sang cầu Nguyễn Oanh (quận Gò Vấp), về cầu Đỏ, cầu Sài Gòn… vào những đêm cuối tuần, mới thấy gái bán dâm ở TP.HCM nhiều và đủ loại. N bảo: Ở TPHCM rất nhiều cầu song anh cứ quan sát khu vực cầu nào nhiều khách sạn mini là nơi đó “bướm đêm” hoạt động mạnh. Và quả thật, chỉ riêng khoảng vườn hoa dưới chân cầu Bình Triệu, cầu Nguyễn Hữu Cảnh, không dưới 5 cô đứng dựa lan can cầu… chờ khách. Hễ ai đi xe chậm, mắt “đánh võng” từ chân tới cổ là các cô biết khách tìm hàng, các cô vẫy gọi, thỏa thuận xong là số điện thoại, là địa chỉ hẹn.
Ở khu khỉ ho cò gáy cuối đường Nguyễn Oanh giáp Quốc lộ 1, tôi cũng đếm tới 3 cô khá xinh đứng ngửi mùi hôi từ dưới dòng kênh bốc lên. N táp chiếc xe vào lề, những cánh tay vẫy liên hồi, những tiếng giày cao gót lọc cọc. “Lướt nhanh thì ba trăm ngàn, qua đêm 1 triệu, nếu các anh thích tới bến, em bao luôn một chầu hải sản ở Dương Quảng Hàm, hay hát karaoke ở Nguyễn Huy Điển…”. N nói nhỏ với tôi: “Đám cầu vẫy này chắc ít khách nên chơi dữ, không khéo vớ phải mấy cave bị AIDS”. Thế rồi ngã giá, lấy số điện thoại của cô gái, hẹn 22h giờ tại một khách sạn trên đường Nguyễn Văn Lượng, quận Gò Vấp, N chở tôi chạy thẳng về quận 1...
Theo N, những cô gái một thời làm gái ôm trong các quán nhậu, phòng hát bị những lứa trẻ hơn từ các tỉnh về TPHCM giành mất chỗ kiếm sống, nhan sắc phai tàn đành phải ra đứng cầu “vẫy” khách. Giá “bướm đêm” ở đây tầm 200.000 -300.000 đồng, rất nhiều trong số họ nghiện ma túy, cần tiền để hít, chích nên có khi, giá nào “bướm” cũng đi. Bên cạnh đó cũng phải cảnh giác, vì ở những cầu “vẫy” này, rất nhiều ma cô, lưu manh từ các tỉnh về, chúng bảo kê, chăn dắt, nếu mặc cả không thuận, cãi nhau hoặc định ăn quỵt tiền, bọn này ra mặt vòi tiền, đánh ngay. Nhiều tay chơi từ các tỉnh miền Tây lên lơ ngơ, khi theo gái mại dâm vào khách sạn, còn bị bọn chăn dắt dựng cảnh đánh ghen, cướp hết cả tiền…